Không đợi hắn giải thích xong, Lạc Tranh liền không nhịn được bật
cười thành tiếng, nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, trong mắt nàng tràn
ngập tình yêu sâu đậm…
“Em không hiểu lầm, cũng không tức giận. Anh yên tâm đi.”
“Không tức giận?” Louis Thương Nghiêu nửa tin nửa ngờ nhìn nàng.
Một lúc sau, hắn đột ngột nhíu mày, “Chẳng lẽ anh ôm người phụ nữ khác
em không chút để ý, cũng không tức giận sao? Thậm chí ghen một chút
cũng không có?”
Nghe thấy hắn đột ngột nói ra câu này, đầu tiên Lạc Tranh có chút sửng
sốt, sau đó bật cười, gật đầu trả lời, “Vâng!”
Sắc mặt Louis Thương Nghiêu thoáng tái đi…
Lạc Tranh thấy vậy, lại không đành lòng trêu chọc hắn thêm nữa. Nàng
vòng tay qua cổ hắn nhẹ nhàng nói, “Em không tức giận không có nghĩa là
không quan tâm anh, càng không phải là không ghen chút nào. Lúc nhìn
thấy tấm ảnh này, trong lòng em đương nhiên không thoải mái, nhưng em
biết rõ anh là người làm việc có chừng mực, là người đàn ông có trách
nhiệm. Cho dù trong hình có là người phụ nữ khác đi nữa, em cũng có thể
hiểu được anh làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của anh hoặc đó
chỉ là sự hiểu lầm mà thôi.”
Gương mặt vốn có chút xanh mét của Louis Thương Nghiêu dần khôi
phục lại như lúc đầu, ánh mắt hắn cũng không còn sắc bén như mọi khi mà
giờ đã có chút rung động…
“Chẳng lẽ…” Lạc Tranh điều chỉnh lại tư thế một chút, nghiêng đầu nói,
“Anh hy vọng em nhìn thấy những thứ đó sẽ khóc lóc làm loạn lên hay đòi
thắt cổ tự tử sao? Hay là đuổi theo anh hỏi hết cái này đến cái kia?”