DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1845

hỏi rõ trắng đen đã nổi cơn giận dữ. Còn Lạc Tranh càng ngày càng khiến
hắn cảm thấy mình đã tìm được một bảo vật.

Trong tình cảm, nàng không bao giờ giả bộ yếu đuối mà ngay hành

động làm nũng của nàng đối với hắn cũng vô cùng tự nhiên hệt như một
đứa trẻ, nàng tựa như một bông sen thanh khiết khiến cho người ta không
kìm lòng được càng thêm yêu thương không muốn buông tay. Phải thấy
được những cặp vợ chồng bất hòa nhiều đến thế nào mới biết có được nàng
đáng trân trọng tới mức nào.

“Em chỉ cho anh uống canh chứ đâu có uống mật ong, anh nói ngọt vậy

làm gì!” Lạc Tranh cười khẽ, cũng không để ý việc hắn thỉnh thoảng thay
đổi cách xưng hô tùy tiện như vậy.

“Thật ra, em cũng có ghen, chỉ là không để anh biết mà thôi.” Nàng thẹn

thùng nói.

“Là lúc nào?” Louis Thương Nghiêu có vẻ rất cao hứng.

Lạc Tranh thấy vậy, có chút kỳ quái nhìn hắn, “Xem ra anh có vẻ rất vui

sướng nhỉ? Anh thích nhìn em đau lòng đến vậy sao?” Nàng lại múc cho
hắn một muỗng canh, nhỏ giọng nói, “Chính là lúc em nhìn thấy Deneuve
lần đầu tiên, thấy cô ấy đi ra từ phòng nghỉ của anh, em còn tưởng rằng hai
người…lúc đó thật sự đau lòng muốn chết…”

Louis Thương Nghiêu nở nụ cười có chút ngây ngô, thì ra nàng cũng có

lúc tức giận như vậy. Giờ nhớ lại ánh mắt nàng lúc đó, thật đúng là có ý
kia, chỉ là hắn lúc đó đầu óc u mê, trong khoảng thời gian ngắn không cảm
nhận được mà thôi.

"Còn cười? Sớm biết anh đa tình như vậy, em sẽ không yêu anh rồi.”

Lạc Tranh đập nhẹ lên ngực hắn, làm bộ giận dỗi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.