"Tranh, Ôn Húc Khiên đáng chết!" Louis Thương Nghiêu khẽ cau mày
lại.
Lạc Tranh từ trong lòng Louis Thương Nghiêu ngẩng đầu lên, ngước
đôi mắt đẹp tràn ngập tình yêu nhìn hắn, “Em biết, anh hận Ôn Húc Khiên
hơn bất kỳ ai trên đời này. Hãy tin em, cảm giác căm hận của em đối với
anh ta cũng không ít hơn anh bao nhiêu. Nhưng Thương Nghiêu, anh nên
biết, anh ta không đáng để anh phải làm trái pháp luật như vậy. Hứa với em,
cho dù anh ta đáng chết cỡ nào cũng hãy để cho pháp luật trừng trị. Điều
em muốn rất đơn giản, chỉ là hy vọng anh không dính vào phiền toái mà
thôi.”
Lời nói của nàng rất chân thành, không khó nhận ra nó biểu hiện cho sự
lo lắng từ tận đáy lòng. Sự lo lắng của nàng hoàn toàn hiện rõ trong mắt
Louis Thương Nghiêu khiến tâm tình hắn lại tan chảy, đôi mắt sắc bén khẽ
ánh lên chút suy tư..
“Em lo lắng như vậy theo anh nghĩ không chỉ vì chuyện người nhân
chứng đó phải không?”
Lạc Tranh nhìn hắn hồi lâu, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, suy nghĩ một
chút rồi gật đầu… “Thương Nghiêu, dựa vào linh cảm nghề nghiệp của
mình, em biết anh nhất định còn nhiều chuyện giấu em. Vụ của Ôn Húc
Khiên cũng vậy. Mặc dù khi bắt tay vào tìm hiểu vụ đó em đã tìm được một
số chứng cứ nhưng em lại cũng phát hiện ra vụ này không hề đơn giản chút
nào.”
“Em muốn biết gì nào?” Louis Thương Nghiêu cúi đầu nhìn thẳng vào
mắt nàng, ánh mắt bình tĩnh của hắn khẽ lóe lên tia tán thưởng không hề
che dấu.
“Em muốn biết rất nhiều, rất nhiều chuyện. Nhưng nếu như anh không
muốn nói, em cũng sẽ không miễn cưỡng hỏi nhiều. Cho dù hai người yêu