DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 1899

“Anh sẽ sắp xếp thời gian. Nhưng, Tranh, bác gái qua Mỹ đã bao lâu

rồi?”

Lạc Tranh không hề nghĩ ngợi, trả lời cực kỳ dứt khoát, “Năm em 18

tuổi mẹ đã qua Mỹ rồi.”

Louis Thương Nghiêu có chút nghĩ ngợi, sự lo lắng trong lòng dường

như đã được nghiệm chứng phần nào. Hắn cúi đầu nhìn nàng, hỏi khẽ, “Ý
của em là nhiều năm như vậy, bác gái vẫn luôn ở Mỹ, chưa từng trở về
Hongkong?”

‘Vâng!” Lạc Tranh khẽ gật đầu, chớp hàng mi cong vút che đi sự bi ai

trong đôi mắt, “Hongkong là nơi khiến mẹ đau lòng như vậy, sao có thể trở
về nữa chứ? Hơn nữa, sức khỏe của mẹ không tốt, để mẹ có thể an dưỡng
tại Mỹ chính là tâm nguyện lớn nhất của em.”

“Anh biết em rất thương mẹ.” Louis Thương Nghiêu cảm thấy đau lòng,

nhẹ nhàng hỏi tiếp, “Mấy năm nay em có đi thăm mẹ không?”

"Đương nhiên là có, mẹ em ở viện dưỡng lão sống rất vui vẻ. Nhưng mẹ

rất nhớ em, bởi vì công việc bận rộn nên em không thể thường xuyên qua
bên đó được.” Giọng nói của Lạc Tranh lộ ra chút tiếc nuối.

Louis Thương Nghiêu vẫn cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra vẻ âm

u rất khó đoán. Hắn lại khẽ lên tiếng thăm dò, “Ở Pháp cũng không thiếu
những viện dưỡng lão tốt, chi bằng đón bác về đây, vậy em có thể ngày
ngày nhìn thấy mẹ rồi.”

“Thật sao?” Lạc Tranh nghe vậy cực kỳ vui mừng, nhưng không chờ

Louis Thương Nghiêu kịp phản ứng đã lại nhẹ nhàng lắc đầu, “Bỏ đi, em
nghĩ mẹ sẽ không đồng ý đâu. Mẹ vốn rất thích nước Mỹ, hơn nữa đó còn
là nơi mẹ sinh ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.