DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 2107

Lưu Ly nhìn Lạc Tranh mà cảm thấy vô cùng xót xa. Một hồi lâu sau

Lưu Ly nhẹ nhàng lên tiếng, “ “Nếu yêu anh ấy thì hãy kiên quyết đừng rời
xa anh ấy. Trừ khi cậu cho rằng đó là người đàn ông không xứng đáng để
yêu. Cậu có cho rằng anh ấy là người như thế không?”

“Không, anh ấy là người đàn ông đáng để mình thương yêu.” Lạc Tranh

lặng lẽ nhìn ly cà phê. Bỗng nhiên, một giọt nước mắt lăn nhanh trên má
nàng giống như một viên ngọc trong suốt rơi vào ly cà phê tạo nên một gợn
sóng nhỏ…

“Cho dù không được ở bên nhau thì trái tim mình vẫn thuộc về anh ấy.

Có lẽ mình chính là một con thiêu thân lao đầu vào lửa mất rồi.”

“Chẳng phải cậu đã quyết định rồi sao?” Lưu Ly thấy Lạc Tranh rơi

nước mắt, trong lòng càng thêm đau xót, khẽ nói. “Thực sự yêu một người
là phải làm cho người đó được hạnh phúc. Quyết định này không nằm ở
cậu, mà là ở anh ấy. Mình nghĩ, anh ấy nhất định hiểu rõ hạnh phúc thực sự
của mình nằm ở đâu, đúng không?”

Lạc Tranh có chút run rẩy ngước nhìn Lưu Ly. Nàng không kể cho cô ấy

nghe bất kỳ một sự việc nào, nhưng dường như cô ấy đã nhìn thấu tất cả.

“Tiểu Tranh à, cậu quá kiên cường. Cậu đã quen với việc tự mình quyết

định mọi chuyện. Cậu đã đủ mệt mỏi rồi, lần này sao không để cho ông trời
quyết định? Hoặc là, hạnh phúc của cậu hãy để cho người đàn ông mà cậu
yêu quyết định. Một khi đã yêu, thì phải tin tưởng vào anh ấy, không phải
thế sao?”

Giọng nói đầy chân thành của Lưu Ly lại vang lên, “Nếu đã yêu sâu

đậm như vậy, cho dù quyết định của anh ấy là sai lầm, thì khi đã yêu cũng
không có gì phải hối tiếc.”

Lạc Tranh nhìn Lưu Ly hồi lâu, sau đó khẽ dựa vào sofa, nhắm mắt

lại…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.