DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 217

Thương Nghiêu cười cười, vươn người tới, bàn tay cứng rắn giữ chặt bả

vai nàng.

"Lạc Tranh, 26 tuổi, tốt nghiệp khoa luật, đại học Yale, Hoa Kỳ, thích

nhất chơi ghép hình, món ưa thích là sữa đậu của tiệm Châu Ký,
Hongkong.

Ghét nhất..."

"Đủ rồi!" Lạc Tranh nhíu mày cắt ngang hắn.

"Mới nói vài điều vậy đã thấy đủ rồi sao?” Nét tà mị trong mắt Thương

Nghiêu càng lúc càng đậm, “Lạc Tranh, cha em mê cờ bạc thành tính, ưa
bạo lực, mẹ là người hiền lành. Lúc nhỏ, mỗi khi cha em thua bạc đều đánh
đập hai mẹ con. Đến khi học đại học, cha em vì thiếu nợ cờ bạc một món
lớn mà tự sát, sau đó em cùng mẹ sống nương tựa vào nhau…”

"Im đi. Anh im đi cho tôi!" Lạc Tranh trong đầu không ngừng tái hiện

từng đoạn hồi ức, có những mảnh hồi ức mỗi khi nhớ lại đều khiến bản
thân phải kinh hoàng, lúc học đại học, lúc nhỏ, cảnh máu chảy đầm đìa...

"Được, được, không nói nữa." Thương Nghiêu cười mang đầy ý sủng

nịnh, nhẹ nhàng nói, "Chúng ta chuyển đề tài, được chứ?"

Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt còn mang theo nét tiều tuỵ khi

những hồi ức năm xưa hiện về, ẩn sâu trong đáy mắt là màn sương mờ ảo.

Thương Nghiêu bỗng dưng thấy trong lòng chợt lạnh, chẳng biết tại sao,

nhìn xem bộ dáng nàng lúc này, một cảm giác đau đớn chợt dâng khắp toàn
thân hắn…

"Anh còn muốn nói điều gì?" Một lúc lâu sau, Lạc Tranh khôi phục bình

tĩnh, thu lại đáy mắt yếu ớt, nhạt nhạt hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.