tâm trí khiến nàng nhớ lại bản thân quấn lấy Louis Thương Nghiêu không
biết bao nhiêu lần rồi cầu xin hắn.
“Thương Nghiêu…” Dường như Lạc Tranh nhớ ra điều gì đó, ngồi bật
dậy. Nhưng vì hành động quá đột ngột khiến cơ thể nàng vốn đã ê ẩm khẽ
đau nhói.
Mái tóc dài mềm mại buông xuống trước ngực. Lạc Tranh nhìn một lượt
quanh căn phòng, dường như có chút cảm giác quen thuộc. Nhưng nhất
thời nàng không nghĩ ra được đây là nơi nào. Trên khuôn mặt toát lên sự
hoảng loạn, trí nhớ của nàng thường vẫn rất tốt, nhưng sao vào lúc này lại
không thể nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tràn ngập cảm giác yêu thương dần trở
nên có chút sợ hãi và nhợt nhạt. Nàng cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện, từ
từ xâu chuỗi những hình ảnh riêng rẽ đang hiện lên trong đầu.
Lạc Tranh nhớ là Ôn Húc Khiên đã chủ động gọi điện cho nàng. Sau đó,
tại quán trà, sau khi uống xong ngụm trà, toàn thân bắt đầu quay cuồng lảo
đảo. Cuối cùng lại nhìn thấy Sherman trong một căn phòng. Hắn ta nhìn
nàng rồi cười hết sức dâm đãng. Không những thế, hắn còn nói rất nhiều.
Rồi nàng nhìn nhầm hắn thành Thương Nghiêu, tiếp theo…
Sắc mặt Lạc Tranh bỗng chốc càng trở nên tái nhợt hơn.
Rốt cuộc, hình ảnh từng đợt, từng đợt kích tình hiện lên trong đầu nàng
là ai? Nàng nhớ rõ ràng là Thương Nghiêu, là Thương Nghiêu mà….
Chẳng lẽ đúng là nàng nhìn nhầm Sherman thành Thương Nghiêu?
Không…
Khi Lạc Tranh sắp bị những suy nghĩ của bản thân giày vò đến sắp phát
điên thì cánh cửa phòng liền mở ra. Đứng ở cửa là người đàn ông cao lớn
vạm vỡ, lại thấy người phụ nữ ngồi trên giường đang đờ ra đó, hắn khẽ bật