“Là anh, nhưng em nhớ nhầm thời gian rồi.” Louis Thương Nghiêu đau
lòng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc Lạc Tranh, dịu dàng lên tiếng, “Là hôm
kia chứ không phải hôm qua!”
Lạc Tranh lại một lần nữa kinh hãi. Ánh mắt nhìn hắn có chút ngẩn ngơ,
dường như nàng không hiểu ý của hắn cho lắm.
Louis Thương Nghiêu đưa tay khẽ véo chiếc mũi xinh của Lạc Tranh,
cố ý lên án nàng, “Em đúng là người phụ nữ vô tình mà. Quấn lấy anh suốt
một ngày một đêm mà đã quên nhanh như thế sao?”
Lạc Tranh sững người tới mức há hốc miệng, dường như đủ để nhét một
quả trứng gà vào vậy. Trong đầu nàng, từng hình ảnh hai người quấn quít
lấy nhau, kịch liệt hoan ái lại như hiện ra trước mắt. Sau đó, nàng kinh
hoàng đưa tay che miệng. Trời ơi, không ngờ nàng lại quấn lấy Louis
Thương Nghiêu những một ngày một đêm?
Louis Thương Nghiêu thấy thế không nén nổi bật cười lớn, “Không sao,
không cần tự trách bản thân như thế. Nếu em vẫn muốn nữa thì anh sẽ
chiều theo ý em bất cứ lúc nào.”
“Anh thật đáng ghét!” Lạc Tranh đỏ bừng mặt, nhưng lại dựa vào ngực
của Louis Thương Nghiêu, ôm chặt lấy hắn, “Thương Nghiêu, em yêu
anh!” Nghĩ tới việc mình nhận nhầm đối tượng, nàng đã lo tới run người.
Thật may vì đó đúng là hắn.
Louis Thương Nghiêu sao không hiểu tâm tư này của Lạc Tranh chứ.
Hắn ôm chặt nàng vào ngực, nhẹ nhàng lên tiếng, “Tranh, sao em lại để Vi
Như thông báo cho anh muộn như thế? Hơn nữa, lại còn bảo Vi Như đánh
lạc hướng vệ sỹ theo bảo vệ em nữa chứ? Chẳng may em có xảy ra chuyện
gì…”
Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ ngắt lời, “Em sẽ không xảy ra
chuyện gì đâu. Chẳng phải anh đã kịp thời tới cứu em rồi sao?”