đều xuất phát từ tận đáy lòng. Trong đầu hắn lại loé lên cái tên Ôn Húc
Khiên. Món nợ này hắn phải trả lại đầy đủ.
Lạc Tranh dường như cũng nhớ ra điều gì đó, bỗng kêu lên một tiếng rồi
đẩy Louis Thương Nghiêu ra. Đưa tay sờ lên tai thấy hoàn toàn trống rỗng,
nàng vội vàng hỏi, “Khuyên tai của em đâu?”
“Khuyên tai?” Louis Thương Nghiêu thấy Lạc Tranh lo lắng như vậy
liền đứng lên lấy giúp nàng rồi lặng lẽ quan sát một lượt. Khuyên tai này là
do tối hôm trước hắn giúp nàng tháo ra bởi hắn cảm thấy phụ nữ đeo
khuyên tai đi ngủ thật sự rất khó chịu.
“Mau đưa cho em!” Lạc Tranh không nói thêm gì nữa vội vàng cầm
ngay lấy đôi khuyên tai mà Louis Thương Nghiêu vừa đưa cho. Nàng nhìn
qua một chút rồi thở phào nhẹ nhõm, “Phòng làm việc ở đâu vậy anh?”
Louis Thương Nghiêu hơi nhướng mày, “Ở tầng 3!” Nói xong hắn khẽ
kéo cổ tay Lạc Tranh, nhíu mày có chút khó hiểu, “Em đã làm gì với chiếc
khuyên tai thế? Đặt máy ghi âm?”
Lạc Tranh cười cực kỳ vui vẻ, kéo khuôn mặt Louis Thương Nghiêu lại
gần hôn lên đó nghe “chụt” một tiếng. “Chồng em đúng là thông minh nhất,
nhưng người ta vẫn cần đến sự giúp đỡ của anh đấy.”
“Giờ mới nhớ đến cần sự giúp đỡ của anh sao?” Thấy Lạc Tranh nói thế
trong lòng Louis Thương Nghiêu có chút xao xuyến. Hương vị hạnh phúc
từ trên môi không ngừng lan toả, nhưng vẫn cố tình sưng mặt lên, làm ra vẻ
tức giận, “Em dám giấu anh làm chuyện nguy hiểm như thế này sao?”
“Chẳng phải mọi chuyện đã ổn cả rồi ư?” Lạc Tranh khẽ cười, lấy đồ ở
bên trong khuyên tai ra. Trước mắt Louis Thương Nghiêu không phải máy
ghi âm mà là máy ghi hình.