đãng của tên thanh tra bỉ ổi kia thì hắn càng thêm căm hận, hận tới mức
muốn giết chết hắn ta ngay lập tức.
Lạc Tranh thấy toàn bộ đoạn ghi hình đều rất hoàn hảo, sau khi xem thật
kỹ, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nàng đưa tay chỉ vào màn hình,
“Thương Nghiêu, đoạn ghi hình này em chỉ cần phần trước thôi, phần sau
anh kêu thuộc hạ ra tay thì nên xoá đi, nếu không…”
Lạc Tranh chưa kịp nói hết câu thì đã chìm trong đôi môi của Louis
Thương Nghiêu rồi. Nụ hôn của hắn đến quá đột ngột, cũng quá điên
cuồng, làm cho nàng không kịp phản ứng, chỉ có thể tuỳ ý để cho sức mạnh
của hắn dẫn dắt, cứ thế mà trầm luân…
Mãi lâu sau, Louis Thương Nghiêu mới chịu buông tha cho đôi môi của
Lạc Tranh. Trong đáy mắt hắn tràn ngập tình yêu thương dành cho nàng,
nhưng dường như cũng có chút trách móc. “Tranh, anh đã nói rồi, không
cho phép em mạo hiểm vì anh như thế. Vì sao không chịu nghe lời anh vậy
hả? Sớm biết em sẽ dùng cách này để lấy chứng cứ thì bất luận thế nào, anh
cũng không ngồi đó mà nghe em giảng giải về luật pháp gì gì đó rồi. Anh
không quan tâm nhiều đến thế…”
“Suỵt…” Lạc Tranh dịu dàng nhìn Louis Thương Nghiêu, cũng không
hề có ý trách móc hắn, ngược lại càng yêu hắn nhiều hơn. Đây chính là tình
yêu nảy sinh từ sự bảo vệ, từ sự bao bọc bởi hạnh phúc.
“Vì anh, em có thể làm bất cứ điều gì!”
“Tranh, em làm thế khiến anh cảm thấy mình không khác gì Ôn Húc
Khiên.” Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu mày.
“Anh sao có thể giống anh ta chứ?” Lạc Tranh nằm trong lòng Louis
Thương Nghiêu nhẹ nhàng lên tiếng, “Em có thể nhìn thấy sự lo lắng của
anh, sự quan tâm của anh. Em nghĩ nếu có một ngày em gặp nguy hiểm,
anh cũng sẽ vì em mà làm bất kỳ chuyện gì. Đừng bao giờ có suy nghĩ như