DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 366

nào, tôi sẽ gọi bác sỹ, em cố chịu một chút.”

Dứt lời, hắn đứng dậy…

"Không cần..." Lạc Tranh yếu ớt cất tiếng, sau một khắc, bàn tay nhỏ bé

cũng theo đó kéo bàn tay hắn lại, tiếng nói đứt quãng giống như một sinh
vật nhỏ bé bị thương khiến người nghe cảm thấy đau lòng.

Tâm tình của Thương Nghiêu cũng theo động tác của nàng mà rung

động. Hắn không khó cảm nhận được ngón tay nàng đang run rẩy, sự run
rẩy của nàng dường như len lỏi vào tận tâm hồn hắn.

"Bệnh tình của em dường như lại nặng thêm." Hắn thuận thế ngồi bên

cạnh nàng, lông mày rậm thoáng hiện lên nét ôn nhu mà ngay cả hắn cũng
không nhận ra.

"Không... không cần bác sỹ, đừng đi..." Lạc Tranh tựa như một đứa trẻ

nhỏ bất lực, nắm được cọng rơm cứu mệnh, nàng dường như chui hẳn vào
trong ngực Thương Nghiêu, tham lam ôm lấy cảm giác an toàn do hắn
mang lại.

Nàng không biết giờ khắc này có phải đang nằm mơ hay không, cũng

không biết người đàn ông này vì cái gì đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng chỉ biết là, nàng cần an ủi, cần một vòng tay ấm áp, chỉ có như vậy,
nàng mới không cảm thấy cô độc, không cảm thấy sợ hãi.

Người đẹp trong lòng chủ động ôm lấy khiến cho Thương Nghiêu

thoáng ngẩn người. Nhưng sau một khắc, khi thân hình mềm mại của Lạc
Tranh khẽ vùi trong ngực hắn, cho dù cách một lớp vải, hắn vẫn có thể cảm
nhận được sự mềm mại của nàng, hơn nữa là sự run rẩy toàn thân…

Đổi bị động thành chủ động, cánh tay rắn chắc ôm lấy nàng, quấn chặt.

Bàn tay kia khẽ đưa lên, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài sau lưng nàng, giọng
nói vô cùng ngọt ngào tràn ngập nhu tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.