DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 487

Đợi bồi bàn đi khỏi, Thương Nghiêu rất tự nhiên cầm lấy ly nước chanh

của nàng, uống một chút. Đặt ly xuống, hắn hơi nhíu mày nhìn nàng, cất
tiếng, “Về công ty tôi mới biết chuyện em phải trở về Hongkong.”

"Văn phòng luật ở Hongkong có chút việc phát sinh, đây cũng là quyết

định bất ngờ.” Lạc Tranh cố gắng đè nén tâm trạng đang rung động, dùng
giọng bình tĩnh nhất, động tác dùng bữa cũng cố gắng duy trì vẻ thong thả
cố hữu.

Vang đỏ năm 1978 rất nhanh được đưa lên, vị ngọt thơm nhanh chóng

lan tỏa trong không khí. Thương Nghiêu chậm rãi rót rượu vào hai ly, giọng
nói từ tốn vang lên, “Em không có nói cho tôi biết.”

"Thương Nghiêu tiên sinh giống như con thần long kiến thủ bất kiến vỹ,

chút chuyện vô nghĩa này căn bản không cần để trong lòng." Lạc Tranh chỉ
cảm thấy trong hơi thở ngập tràn mùi rượu thơm ngát. Thương Nghiêu vẫn
luôn là người biết hưởng thụ cuộc sống, đương nhiên đối với việc phẩm
rượu cũng có quy tắc nhất định, có thể lọt vào trong mắt hắn nhất định phải
là hàng tinh phẩm của tinh phẩm.

"Đối với tôi mà nói, em không phải người không có ý nghĩa.” Thương

Nghiêu khẽ nhấp chút rượu, tựa hồ rất hài lòng với hương vị của nó, nhếch
môi.

"Cảm ơn, nhưng mà việc trở về Hongkong cũng chỉ là chuyện sớm

muộn, ngay từ đầu tôi cũng chỉ định lưu lại đây một tuần lễ.” Lạc Tranh
khẽ thở dài, “Tài liệu tôi đã phân loại cẩn thận để ở chỗ Isabel, muốn tra
cứu về sau cũng rất thuận tiện.”

Thương Nghiêu không nói gì thêm, bất giác trầm mặc hồi lâu.

Đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn nàng, từ vầng trán trơn mịn đến

gương mặt trái xoan có chút nhợt nhạt, hàng lông mi dài cong vút khẽ lay
động. Nàng an tĩnh ngồi trước mặt hắn, lẳng lặng dùng bữa, giống như bức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.