nàng vẫn cố gắng bình tĩnh nói, “Đây không phải kết quả mà anh muốn
thấy sao?”
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì..." Lạc Tranh ngừng một chút, than nhẹ, "Hành vi của anh so với
Từ Hào Sỹ cũng chẳng khác nhau là bao.”
“Hắn? Tôi không nghĩ như vậy.” Thương Nghiêu có vẻ không đồng
tình, cất tiếng cười thoải mái mang theo vẻ ái muội quen thuộc, “Tôi và em
vốn là hai bên đều tình nguyện.”
Tâm tư Lạc Tranh theo lời này của hắn nổi lên một hồi đau đớn. Một lúc
lâu sau nàng cũng không biết nên nói cái gì. Mà nàng còn có thể nói gì
đây? Tất cả lời hắn nói đều là sự thật. Từ đầu tới cuối, hắn chưa từng cưỡng
bách nàng làm bất cứ chuyện gì.
"Thương Nghiêu tiên sinh, tôi rất bận, nếu không có chuyện gì, tôi cúp
máy đây.”
"Tranh..." Thương Nghiêu cất tiếng ngăn lại hành động của nàng, trong
điện thoại chợt nổi lên một hồi trầm mặc.
Bàn tay cầm điện thoại của Lạc Tranh bất giác vì tiếng gọi của hắn mà
nóng ran lên, tiếng gọi này cùng với hơi thở nóng bỏng của hắn giống như
bàn ủi in dấu sâu đậm trong lòng nàng. Nàng không nói gì, nàng đang đợi,
đợi hắn mở miệng. Không biết tại sao, tim nàng đập rất nhanh, dường như
đang hồi hộp chờ xem hắn sẽ nói tiếp cái gì…
Một lúc lâu sau…
"Có nhớ tôi không?" Giọng nói của Thương Nghiêu nhẹ nhàng vang lên
mang theo sự mê hoặc tột độ, tiếng nói ấm áp quẩn quanh xâm chiếm tận
sâu thẳm tâm tư nàng.