DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 617

"Thương Nghiêu, tôi nhớ anh..."

Thanh âm của nàng có chút ủy khuất, có chút yếu ớt giống như những

giọt nước đọng trên chiếc lá, sau đó vô lực để sóng lớn tuỳ ý cuốn đi,
không chút phản kháng.

Những lời này từ miệng nàng thốt ra trong nháy mắt, có cảm giác nửa

thật nửa giả…

Đáy mắt Thương Nghiêu ánh lên ý cười, nội tâm vốn cứng rắn cùng

lạnh lùng vì một câu nói mềm mại của nàng mà như bị hoà tan, thậm chí
hắn có thể cảm nhận được bức tường ngăn cách trong lòng mình đang sụp
đổ.

Cánh tay rắn chắc của hắn bất giác hơi buông lỏng, Lạc Tranh liền nhân

cơ hội này thoát ra. Vừa ngồi lại chỗ của mình chưa đến một giây, Ôn Húc
Khiên đã đẩy cửa bước vào. Thời gian ngắn ngủi đến mức khiến tim Lạc
Tranh hoảng loạn đập thình thịch.

"Thật ngại quá, Thương Nghiêu, mình nghe điện thoại hơi lâu." Ôn Húc

Khiên trở lại chỗ ngồi của mình khẽ cười, lại thấy vẻ mặt Thương Nghiêu
có gì đó hơi khác, liền cất tiếng gọi, “Thương Nghiêu?”

Thương Nghiêu lúc này mới có phản ứng, không khỏi khẽ giật mình,

không ngờ tới bản thân mình lại có lúc thất thần như vậy. Nhìn về phía Ôn
Húc Khiên, cười khẽ, “Không hề gì, công việc quan trọng mà.”

"Đâu có, đâu có. Không có chuyện gì quan trọng hơn gặp được người

bạn tốt. Tranh Tranh, em thấy có phải không?” Ôn Húc Khiên cười nhìn về
phía Lạc Tranh, lại thấy bộ dạng có chút thất thần của nàng, “Tranh
Tranh?”

Lạc Tranh chỉ cảm thấy miệng đắng nghét, trong đầu nổi lên một hồi

đau nhức. Nghe thấy tiếng gọi của Ôn Húc Khiên, nàng liền đứng dậy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.