Quay mặt đi hướng khác, Lạc Tranh kín đáo đưa tay chỉnh lại quần áo
trên người. Nàng biết rõ giờ phút này, trang phục của mình kỳ dị đến mức
nào. Từ lúc ở biệt thự trên núi, áo sơ mi của nàng đã không thể mặc lại
được nữa. Cho nên lúc rời khỏi đó, Lạc Tranh đã lấy áo sơ mi của Thương
Nghiêu kết hợp với chiếc váy của mình. Mặc chiếc áo rộng của hắn lên
người thực sự có cảm giác rất không thuận mắt, thậm chí còn mơ hồ có một
vẻ ái muội không thể giải thích rõ ràng.
Nhưng nàng không thể không chạy trốn.
Không phải vì nàng coi trọng sự nghiệp của mình mà nguyên nhân
chính là người đàn ông kia. Hắn thực sự là một người quá nguy hiểm. Khi
hắn dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, tâm trí nàng bất giác trở
nên hoảng loạn, thật sự hoảng loạn. Nàng sợ hãi ánh mắt của hắn, sợ hãi sự
dịu dàng của hắn, sợ hãi nụ cười của hắn, sợ hãi cái cách mà hắn nói với
nàng…Nhưng mà, nàng lại không cách nào quên được hắn. Hình bóng của
hắn cứ dần dần in sâu vào trong tâm trí nàng.
Ý nghĩ muốn cùng hắn chung sống lâu dài chợt xuất hiện khiến nàng
cảm thấy sợ đến mức mười đầu ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm.
Nàng sợ hãi bởi không biết từ lúc nào bản thân đã nảy sinh tình cảm với
hắn, như vậy chẳng khác nào phản bội lại tình cảm của Ôn Húc Khiên.
Nàng sợ hãi chính mình vì đã đánh mất sự trong trắng, thứ mà nàng
luôn coi là chuẩn mực đạo đức. Nàng muốn nhắc nhở bản thân mình rằng
nàng đã được gả cho người khác. Làm sao nàng có thể đắm chìm trong ánh
mắt của người đàn ông khác được chứ?
Nàng không muốn nghĩ nhiều nữa, cũng không cho phép bản thân mình
trầm luân thêm nữa. Nàng chỉ có thể chạy trốn mà thôi. Nàng chỉ có thể
dùng lời nói dịu dàng đầy nhu tình để rời khỏi vòng tay của hắn, nhân lúc
hắn không để ý mà lặng lẽ trốn đi.