DỤ TÌNH - LỜI MỜI CỦA BOSS THẦN BÍ - Trang 965

Dennis vốn không biết cách an ủi người khác, vào những lúc thế này lại

càng không biết cách để an ủi một phụ nữ đang đau lòng rơi lệ.

Lạc Tranh cũng không biết tại sao nước mắt mình lại có thể dễ dàng rơi

xuống như vậy. Có lẽ tại uống rượu say, hoặc cũng có lẽ là do sự ấm áp của
chiếc áo khoác trên người. Dennis vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lau
nước mắt cho nàng. Có lẽ như vậy là cách tốt nhất, ít ra nàng sẽ không phải
chịu thêm bất kỳ áp lực tâm lý nào.

Dennis thấy Lạc Tranh càng lúc càng thương tâm hơn. Anh ta biết rõ,

dựa theo tính cách của nàng, nếu không gặp phải uỷ khuất lớn lao thì nàng
sẽ không bao giờ có biểu hiện thế này. Vì thế, Dennis nhẹ nhàng lên tiếng,
“Lạc Tranh, muốn khóc thì em cứ lớn tiếng khóc lên đi, như vậy sẽ cảm
thấy dễ chịu hơn một chút.”

Một người bình thường, vào thời điểm yếu đuối như vậy mà nghe thấy

câu này, nỗi bi ai trong lòng sẽ càng tăng thêm. Nhất là khi, Dennis lại là
người khiến người ta có cảm giác vô cùng tin tưởng.

Lạc Tranh cũng vậy, nỗi uỷ khuất trong lòng dường như tăng thêm vài

phần, nghẹn ngào nói, “Tôi…. tôi có thể mượn vai anh một chút không?”

Dennis không nói gì, đưa tay kéo nàng lại, ôm vào trong ngực…

Lạc Tranh giống như người chết đuối vớ được tấm bè gỗ cứu mạng, cả

khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong ngực Dennis, tiếng khóc càng lúc càng lớn,
từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thấm ướt đẫm áo sơ mi của Dennis.
Nhưng Dennis không hề cảm thấy phiền, chỉ khẽ đưa tay vuốt ve đầu nàng,
“Khóc đi, đem tất cả những uỷ khuất trong lòng khóc ra cho thoải mái…”

Thanh âm của anh ta vẫn vững vàng cùng dịu dàng như vậy, bàn tay vô

cùng ôn nhu vuốt ve mái tóc nàng khiến trong lúc nhất thời tâm tình Lạc
Tranh như thả lỏng, chỉ muốn đắm mình vào sự êm ái đó…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.