DƯ VỊ TRÀ CHIỀU - Trang 142

“Vì cậu đã cứu anh ấy.”

“Ngốc quá!” Minh Hiểu Khê lườm cô một cái. “Anh ấy có thể trả tiền

viện phí thuốc men cho tớ, hoa tươi và trái cây cũng có thể bảo người ta
mang đến tặng, có cần thiết phải đích thân đến thăm mỗi ngày không?”

Tiểu Tuyền căng thẳng:

“Có khi nào… anh ấy thích cậu không?” Rất nhiều người đều thích

Minh Hiểu Khê, Huân cũng phát hiện ra Minh Hiểu Khê đáng yêu hơn cô
rồi ư?

“Bốp!”

Lại một đấm!

Con gái đang yêu trí tuệ thấp thảm thương! Minh Hiểu Khê trừng mắt

với Tiểu Tuyền đột nhiên “đần” ra, bỗng thấy mình có khuynh hướng bạo
lực vô cùng.

“Tại sao lại đánh tớ?!”

“Bởi vì cậu ngốc!” Minh Hiểu Khê tức tối bảo: “Sao cậu lại rút ra cái

kết luật hoang đường như vậy được chứ? Hạ Dạ Huân đến thăm tớ, một là
bởi vì tớ đã cứu cậu. Phải rồi, Tiểu Tuyền, tớ đã cứu cậu mà, hình như cậu
chưa cám ơn tớ đấy nhé, đúng là vô tình vô nghĩa…”. Cô lắc đầu, mình đã
không thận trọng khi kết bạn rồi. “Hạ Dạ Huân rất cảm kích tớ, tính mạng
cậu đối với anh ấy là quan trọng cực kỳ đấy; thứ hai là vì, anh ấy có thể
nhìn thấy cậu ở đây, cậu có bao giờ chú ý là ánh mắt của anh ấy lúc nào
cũng dõi theo cậu không?”

Tiểu Tuyền cố hết sức suy nghĩ:

“Không có, anh ấy có nhìn tớ đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.