DƯ VỊ TRÀ CHIỀU - Trang 147

Tiểu Tuyền cứng đờ người tại chỗ.

Tuy lý trí mách bảo cô rằng, Nguyệt Sa Anh rất có khả năng là chỉ

đang bịa chuyện thôi. Nhưng mà, cảm giác khó chịu vẫn khiến toàn thân cô
cứng lạnh. Trong từng đợt lạnh băng cứ dâng lên, cô ý thức được, có lẽ cô
đã thích Huân một cách vô thức từ lâu lắm rồi.

Cô nhìn về phía Hạ Dạ Huân đứng giữa sảnh khách mời.

Hạ Dạ Huân mặc một bộ lễ phục tuxedo màu trắng, ánh mắt u tối lấp

lánh, đôi môi mỏng mím lại vẻ lạnh lẽo, anh đẹp như một hoàng tử trong
truyện cổ tích, nhưng lại vô tình như một lãng tử đã giẫm đạp lên bao trái
tim thiếu nữ.

Không thích Huân như thế.

Huân của cô phải dịu dàng đáng yêu như một đóa violet nở trong gió

xuân, ánh mắt lấp lánh lấp lánh niềm vui.

Tiểu Tuyền buồn bã cúi gằm mặt.

Còn có thể tìm Huân trước kia về được hay không?

* * *

Trên con đường rộng rãi về đêm.

Xe cộ dần thưa thớt.

Bảo La chau mày, nhìn vào kính chiếu hậu xe: “Tệ thật, đám phóng

viên cứ bám theo sau, muốn hất cũng hất không được”. Từ khi Nguyệt Sa
Anh “tỏ ý ngầm” rằng cô nàng và Hạ Dạ Huân có mối quan hệ “bất bình
thường”, các phóng viên báo đài cứ như kiến đánh hơi thấy mùi tanh, cả tổ
cùng kéo đến lũ lượt, lại còn bày ra kỹ thuật lái xe “siêu đẳng”, hình thành
trận chiến theo đuổi Hạ Dạ Huân trên đường nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.