DƯ VỊ TRÀ CHIỀU - Trang 46

biết, có lẽ là hoàn toàn khác xa với những biểu hiện thường ngày của anh
ấy nhỉ.

Từ đỉnh núi phóng mắt nhìn thật xa.

Đèn đuốc vạn nhà, lấp lánh như biển sao.

Tiểu Tuyền cười rất dễ thương, đôi mắt còn đẹp hơn cả biển sao ấy.

Hạ Dạ Huân nhìn cô.

Trong đầu bỗng thấy nóng ran lên, nhịp tim hẫng mất mấy phách, anh

cảm thấy gương mặt mình trở nên nóng ran, lòng bàn tay dường như lấm
tấm mồ hôi, hơi thở dần dần loạn nhịp.

Anh lặng lẽ hít một hơi, đôi mắt như có ánh sáng vụt lóe: “Cô chỉ vì

muốn giúp tôi thôi à?”.

Tiểu Tuyền chỉ chỉ vào miệng mình – Có thể nói được chứ?

Anh trừng mắt với cô.

Cô không dám đùa bỡn nữa, vội vã cười vẻ nịnh nọt:

“Đúng rồi, tôi chỉ muốn giúp anh thôi mà. Anh thấy đấy, bọn họ cứ

đeo bám làm khó anh, hỏi anh toàn những vấn đề tạp nham ngớ ngẩn,
chẳng trách anh nổi nóng, nếu là tôi thì tôi cũng tức điên lên.”

Nét nhăn giữa hai hàng lông mày của Hạ Dạ Huân như được gió xuân

ấm áp phất qua.

Đôi mắt cô đang cười: “Tôi cũng là phóng viên, nhưng tôi sẽ không

hỏi những câu vô duyên như thế. Chọc giận anh, sau này làm sao hợp tác
được nữa?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.