DƯA - Trang 148

Tôi bắt đầu mở, đóng ầm ầm các cửa tủ, tìm dụng cụ để làm xốt pesto.

Tôi nhanh chóng hiểu ra là ở nhà có tủ lạnh và lò viba đấy, nhưng

ngoài hai thứ ấy ra thì căn bếp của chúng tôi là Căn Bếp Đã Rơi Vào Quên
Lãng.

Như thể tôi là cô bé Alice lạc vào xứ thần tiên vừa bước qua mấy tấm

gương lừa bịp, hay bị một cơn lũ đột ngột hát trôi xuống một cái thung lũng
đã bị biến mất, không hề có dấu chân người.

Tôi thấy trong một ngăn tủ có một cái thố trộn bằng gốm màu be, bụi

đóng dày dễ đến vài xăng ti. Có lẽ là quà cưới của mẹ hồi cách đây khoảng
ba mươi năm. Trông như thể chưa từng được đụng đến.

Có một cây đánh trứng bằng tay, một món đồ cổ duyên dáng, có lẽ từ

thời Đồ Đồng hay thậm chí xa xưa hơn thế. Tuổi tác thế nhưng trông còn
tốt nguyên.

Có cả một quyển sách dạy nấu ăn xuất bản năm 1952 mà trong đó có

những món còn sử dụng nguyên liệu bột trứng. Vài hình chụp các món
sandwich trang trí cầu kỳ phức tạp kiểu thời Victoria đã chuyển sang màu
nâu đỏ, mờ nhạt.

Cổ lai hy.

Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên lấy một tẹo nếu tự nhiên có hai chú khủng

long đẩy cửa bò vào, ngoạp một lát bánh mì trét bơ, làm một ly sữa rồi đặt
lại ly, đĩa dơ vào mấy rửa chén, gật đầu với tôi rất văn minh lịch sự rồi lại
uềnh oàng bò đi.

Tôi bỗng thấy nhớ đến thắt cả ruột cái bếp đầy đủ đồ nghề của mình ở

London. Nào mấy xay thực phẩm, mấy xay sinh tố có thể chế được bất cứ
trò gì mấy quán bar có thể nghĩ ra, nào mấy ép trái cây, không phải chỉ để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.