DƯA - Trang 174

Không phải chỉ vì tôi đáng tuổi mẹ cậu ta. Ừm, gần như thế. Nhưng vì

cậu đến đây với em tôi và đang gây ấn tượng rất tốt với cả nhà với tư cách
là bạn trai của nó.

Cậu ta không có chút tôn ti trật tự nào sao?

Không biết như thế nào là đàng hoàng sao?

Nhưng tôi đã sai. Tôi nhìn cậu, cả hai sững lại mất một phút. Tôi thấy

rõ là cậu ta đang ngượng đến sắp chết.

Chắc chắn cậu biết mình đã lỡ lời.

Trông cậu thật bé nhỏ và sợ hãi.

Như một thằng bé nghịch ngợm.

Cả căn phòng chìm trong căng thẳng và ngượng ngập.

- Thôi chắc em ra xem lại để luận với Helen, - cậu hấp tấp nói, gần

như quăng Kate trở lại cũi, rồi chạy vụt ra ngoài.

Tôi ngồi trên giường, thấy cũng buồn cười.

Phải chăng tôi thấy mình khờ khạo vì phản ứng thái quá?

Phải chăng tôi đang buồn vì mình đa nghi, vội kết luận sai về cậu?

Tôi cảm thấy... Chúa thứ tội... thất vọng ư?

Không, tôi tự bảo mình. Chắc chắn không phải thế. Nhưng rõ ràng là

hơi khờ khạo.

Mày đã xa lũ đàn ông quá lâu rồi, tôi nghiêm khắc nhủ. Phải mau

chóng trở lại cái quỹ đạo ấy, để lần sau nếu gặp ai hấp dẫn, mày sẽ không
giật thót người vì cái kiểu suy diễn điên khùng ấy nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.