- Ôi, tôi cho là nó đang yêu rồi, - mẹ nói giọng mông lung. - Hay ít
nhất nó nghĩ là mình đang yêu.
- Cái gì? - Tôi kinh ngạc. - Helen đang yêu á? Mẹ mất trí rồi chắc?
Helen chỉ yêu duy nhất bản thân nó.
- Nói em mình như thế là không hay tí nào đâu, - mẹ nhìn tôi lom lom.
- Con đâu có ý xấu, - Tôi vội giải thích. - Con chỉ muốn nói là ai cũng
yêu nó mà không hề có chuyện ngược lại.
- Cái gì chẳng phải có lần đầu tiên.
Rồi mẹ và tôi ngồi yên lặng.
Rồi bà lên tiếng trước:
- Nhưng mà nó đúng đấy.
- Đúng gì cơ? - Tôi hỏi, không biết bà đang nói chuyện gì.
- Con có thích thằng ấy.
- Con không thích cậu ấy, - Tôi uất ức.
Mẹ quay sang tôi, đôi lông mày nhướn lên. Bà nhìn tôi như xuyên thấu
tim đen.
- Đừng vớ vẩn thế, - bà giễu. - Nó quá tuyệt vời. Mẹ còn thích nó nữa
là. Nếu trẻ hơn hai mươi tuổi chắc mẹ cũng đã phải lòng nó rồi.
Tôi không nói gì.
Tôi hơi giận.