DƯA - Trang 222

Tôi chỉ đi Dublin thôi mà.

Có phải đi đến thế giới bên kia đâu.

Nói thật, tôi thấy tình cảnh mình sao mà tội nghiệp.

Lẽ ra tôi đã phải biết dù sớm dù muộn tôi cũng sẽ trở lại gần như bình

thường.

Dĩ nhiên không hẳn là hạnh phúc điên dại, hay bất cứ thứ gì tuyệt vời

như thế.

Nhưng mà rồi chuyện đau khổ cũng phải qua chứ.

Với một sự thật rõ ràng là tất cả quần áo đẹp đẽ của tôi đang ở một

thành phố khác, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác là xài đỡ đồ của Helen.

Nó sẽ điên lắm.

Không nghi ngờ gì.

Nhưng đằng nào nó cũng đã điên lên với tôi vì cái tội mà chính nó gán

cho tôi là thích bạn trai nó, tôi còn gì để mất nữa? Ăn cắp quen tay, ngủ
ngày...

Tôi bắt đầu lao vào lục lọi tủ quần áo của nó. Thật tình, nó cũng có vài

món rất xinh. Tôi như nghe được máu me trong người mình cuộn lên ồng
ộc.

Tôi yêu quần áo.

Tôi giống như một kẻ chết khát giữa sa mạc bỗng đâm bổ nhào vào

một cái tủ lạnh đầy những chai 7-up mát lạnh.

Tôi đã tiêu tốn quá nhiều thời gian ôm cái đầm ngủ ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.