DƯA - Trang 242

- Sao cơ? - cậu hỏi, đôi mắt xanh mở to, trông vô cùng ngây ngô, và

hơi trẻ con.

- Bảo cô bé đó tôi là bạn cậu, - một chị bạn.

- Ừ thì đúng vậy mà. Chị lớn tuổi rồi.

- "Lớn tuổi" kiểu như trong "lớn hơn tôi" ấy, - cậu ta hấp tấp nói thêm

khi nhận thấy tôi nheo nheo mắt lại. - Và em biết vậy cũng là do Helen nói
với em chị bao nhiêu tuổi thôi. Em đã nghĩ chị trẻ hơn nhiều.

Tôi chỉ biết nhìn cậu ta.

Phải tôn cậu ấy làm thầy thôi, tôi nghĩ, cậu ta đã tự bào chữa cho

mình.

- Với lại, - cậu tiếp. - Mặc dù chỉ mới gặp một lần nhưng em cảm thấy

chị như một người bạn ấy.

Phải, tôi nghĩ, cậu ta đã cãi hoàn toàn trắng án cho mình.

Đến đúng cái đoạn này về sau Laura có bảo nó đã tuột quần chip và

kéo váy lên, thế nhưng chẳng ai trong chúng tôi để ý thấy cả. Tôi không tin
lấy một lời nó nói. Nhưng tôi tin mình hiểu ý nó nói gì.

Buổi tối hôm ấy phấn chấn lên thấy rõ kể từ lúc Adam xuất hiện.

Dĩ nhiên tôi thấy vui hơn rất nhiều.

Tôi xấu hổ phải thú nhận điều này nhưng thực sự tôi thấy vui vẻ, thoải

mái hơn rất nhiều khi có đàn ông bên cạnh.

Như thể nó giúp khẳng định giá trị con người tôi, theo một cách nào

đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.