DƯA - Trang 272

Tôi không thể tập trung vào việc phải khó chịu lên với bà. Tôi nghĩ

thầm: "Trời ạ, nhưng mà mẹ đúng là bực mình quá." Nhưng chỉ vừa kịp lôi
mình vào tí chút cái hơi hướm của sự khó chịu ấy, trong đầu tôi mọi luồng
suy nghĩ lại đổ ngay về hướng cậu Adam. Tôi bỗng thấy hạnh phúc.

Rất giống hạnh phúc.

Đầu tôi đang không biết nó đang ở đâu. Rất bất thường.

Cái đơn vị binh đoàn suy nghĩ đông đảo của tôi đang duyệt binh hùng

tráng về vùng Khó Chịu thì bị phân tâm và chuyển lộn sang hướng Adam,
rồi chúng ngạc nhiên thấy mình đến được một nơi có tên là Vùng Mãn
Nguyện Mơ Màng.

Gây hoang mang và lo âu cực độ trong nội bộ.

Lũ binh sĩ mặc đồng phục quây tụm tròn lại với nhau, tìm kiếm chỉ

huy, hy vọng ông ta có thể giải thích cho chúng hiểu.

- Các cậu, chúng ta đang làm cái quái gì thế này?

- Ai dẫn đường thế hả?

- Chúng ta lạc rồi!

- Chuyện này đâu nằm trong phận sự của chúng ta.

- Vào hàng!

Và nhiều tiếng la ó khác.

Tôi chạy nhào lên lầu xem Kate.

Con bé vẫn nằm trong cũi, no nê, được thay tã mới và say ngủ.

Không chút vướng bận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.