DƯA - Trang 347

lắm. Nhưng mà em không phiền đâu. Tối nay anh có thể mượn chúng. Em
hứa sẽ không cố chạy trốn... Cứ thế, cứ thế, cho đến khi tên khủng bố lăn
đùng ra.

Những tên đàn ông to xác ấy sẽ hoảng loạn thổn thức: - Con nhỏ ấy

kinh khủng quá, kinh khủng quá! ông chủ muốn tôi làm gì cũng được,
nhưng chỉ cần ông bắt nó câm họng lại.

Helen sẽ trở về nhà không chút sứt mẻ, không chỉ đem theo số tiền

chuộc chưa hề đụng đến được hồi lại, mà còn với một món quà tập thể và
một tờ giấy nhỏ ghi lời cảm thông của bọn khủng bố gửi cho gia đình.

Mà thôi, cuối cùng nó cũng lên đường.

Một cậu ngốc nào đấy tên Anthony ở lớp nó đã có cái hân hạnh đáng

ngờ được hộ tống nó ba tiếng đồng hồ đi Belfast.

Nó ngồi ở ghế trước, mặt ra vẻ rất ngoan đạo, tay lăm lăm chai nước

thánh.

Nó chẳng đá động gì đến Adam trước khi đi.

Đồ bò.

Có thể cậu ta cũng đi Belfast.

Có thể cậu ta đã đến nơi.

Có thể tất cả các đường dây điện thoại ở Rathmines đều đã bị hỏng

nên cậu không gọi được cho tôi.

Có thể cậu bị té xe và đang trong bệnh viện với đủ loại vết thương.

Nhưng điều quan trọng là cậu đã không gọi tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.