DƯA - Trang 346

Tim tôi thắt lại vì tội cho cái kẻ bắt cóc tưởng tượng kia.

Bất cứ kẻ nào bắt cóc Helen cũng sẽ phải tin rằng chúng đã bị sập bẫy.

Rằng cô nàng chính là thứ vũ khí khủng khiếp được bên kia bí mật gửi sang
nhằm tiêu diệt bên của chúng từ trong nội bộ.

Chẳng có gì làm nó sợ cả.

Cứ xích nó lại dưới một cái hầm dơ dáy với một tên cuồng tín trẻ tuổi,

mặt trắng bệch, người không chút mỡ, các cơ bắp dẻo dai cuồn cuộn và cặp
mắt long lên sòng sọc, đeo đủ các thứ vũ khí, nó sẽ mào đầu câu chuyện
bằng cách hỏi hắn mua cái áo đang mặc ở đâu.

Hay nói thật, bất cứ chuyện gì.

- Em nghĩ chắc là anh sẽ phải tra tấn em tí chút, - nó nói không hề

khách sáo. - Anh định làm gì? Chắc là cắt tai em rồi gửi đi đòi tiền chuộc
hả? Em sẽ không quá phiền lòng đâu. Nói thật, em cần tai để làm gì kia
chứ? Bởi vì em nghe bằng tai trong mà, đâu phải cái rẻo ở bên ngoài. Mặc
dù, nếu làm vậy chắc cũng hơi khó cho em nếu em muốn đeo kính. Nếu chỉ
còn lại một tai chắc cặp kính sẽ bị nghiêng hẳn. Nhưng em vẫn có thể đeo
sát tròng mà. Phải rồi! Em sẽ bắt bố phải mua cho em mấy cặp sát tròng
màu đó. Màu nâu đi nhé? Anh có nghĩ nếu mắt nâu trông em sẽ xinh lắm
không?

Rồi tên khủng bố tội nghiệp sẽ mệt lử và hãi hùng vì nó. Hắn nói: -

Câm ngay, đồ quỷ cái!

Chắc nó sẽ im được một, hai giây rồi lại huyên thuyên tiếp.

- Hai cái còng tay này hay quá. Em cũng có còng tay nhưng toàn bằng

nhựa, cũ kỹ chán phèo. Em chắc cái này là một trong những quyền lợi sung
sướng của công việc này đây - được phép mượn những cái còng đẹp nhất.
Để trói bạn gái lại ấy. Mặc dù lúc đang có tù nhân chắc cũng không tiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.