DƯA - Trang 392

Ôi Chúa ơi!

Sao mà khốn khổ!

Đã đến lúc phải quyết định.

Tôi đứng dậy, nắm lấy tay cậu.

Cậu nhìn tôi: - Chị ổn không? Có cần gì không?

- Có, - tôi lí nhí.

- Gì?

- Giường.

Nhưng tôi chỉ nói trong cổ họng thôi. Tôi không muốn cậu nghĩ tôi thô

bỉ kinh khiếp thế.

Vì tôi đâu phải vậy.

Thì nói chung không phải lúc nào cũng thế.

Tôi từ từ bước về phía cửa, vẫn nắm tay cậu.

Tôi cảm thấy vô cùng tự do, phóng túng.

- Mình đi đâu đây? - cậu vờ ngây ngô.

- Xuống phố uống nước.

Tôi nhìn cậu. vẻ thát vọng hiện rõ trên khuôn mặt.

- Tôi đùa thôi, ngốc ạ, - tôi mỉm cười. - Mình đi lên nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.