DƯA - Trang 432

Rõ ràng anh ta chỉ trông cho tôi từ chối. Chỉ cần nghe cái giọng nhẹ

nhàng ấy và kinh ngạc vì tôi bình thản đồng ý là quá rõ. Nhưng công bằng
mà nói, tôi từ chối thì có được gì?

Tôi muốn có câu trả lời cho mấy câu hỏi của mình.

Như, vì sao anh không còn yêu tôi nữa? Rồi, anh ta định đưa tôi bao

nhiêu tiền để nuôi Kate đây?

Nếu không gặp thì còn cách nào khác để giải quyết các vấn đề pháp lý

về quyền lợi và nghĩa vụ của cả hai với Kate?

Có lẽ anh ta chỉ trông chờ được thấy tôi suy sụp thảm hại.

Nhưng mà, ừm... này! Lúc này tôi đâu có suy sụp gì, đúng không?

Tôi chẳng đỡ hơn lúc trước hay thế nào, nhưng nói gì thì nói, tôi cũng

không thể chối bỏ sự thật là mình đã khác hơn nhiều.

Thật kỳ lạ!

Từ khi nào thế nhỉ?

Bạn biết mà. Kết thúc một câu chuyện tình, lũ bạn tụ tập lại lải nhải

những câu như: "Biển còn ối cá", "Hắn có làm cậu hạnh phúc được bao
giờ". Rồi lúc nghe đến câu "Từ từ rồi cũng quên hết" cũng phải ráng mà
kiềm chế không thoi vào mặt đứa bạn ấy một cú.

Đừng làm thế, vì nó nói đúng đấy.

Tôi là bằng chứng sống đây.

Chỉ có điều nếu để thời gian hàn gắn những thứ thế này thì sẽ lâu hơn

thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.