Tiếp theo là một cảnh tượng hỗn loạn, nháo nhào đến băng chuyền số
bốn. Thiên hạ xô đẩy, chen lấn nhau như đấu tranh giành lấy sự sống. Lần
này thì chẳng ai buồn đếm xỉa đến đứa trẻ sơ sinh trên tay tôi nữa.
Kết quả là tôi lại đứng ở đầu cuối băng chuyền.
Tôi thấy bình tĩnh được một lúc.
Thậm chí là bình thản nữa.
Tôi cố tỏ ra vui vẻ khi mọi người lần lượt lấy được hành lý của mình.
Không ai có lý trí lại đi lấy mất cái túi đựng toàn quần áo sơ sinh với
bình sữa cả, tôi tự trấn an mình.
Tôi cũng đặt trọn niềm tin là đội ngũ nhân viên khâu mặt đất của sân
bay Dublin sẽ không chuyển mấy cái túi của tôi qua chuyến bay đi Darwin.
Hay là đi lên sao Hỏa.
Nhưng khi món đồ duy nhất còn lại trên băng chuyền là một bộ gậy
chơi gôn trông như thể đã nằm đó dễ đến hai mươi năm nay và chạy qua
chạy lại đã đến lần thứ mười bốn, và tôi là hành khách duy nhất còn sót lại,
và quanh tôi chỉ còn tiếng gió thì rốt cuộc đã đến lúc đối mặt với vận xui!
Biết thế nào cũng có lúc này mà, tôi nghĩ bụng, thấy chóng mặt. Chỉ là
vấn đề thời điểm thôi. Dám cá là con mụ già đeo chuỗi hạt đó. Lúc nào
chẳng là những kẻ ít lời nhất.
Tôi bế em bé trong lòng, hớt hơ hớt hải chạy qua chạy lại tìm nhân
viên sân bay. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một cái văn phòng nho nhỏ có
hai nhân viên trông cũng khá vui vẻ.
- Vào đây, chị vào đây! - một trong hai anh lên tiếng khi thấy tôi thập
thò ngoài cửa. - Chúng tôi giúp được gì cho chị trong cái buổi chiều Ireland