DƯA - Trang 446

- Ôi cám ơn, Claire, - anh ta nhấp từng ngụm. - Em vẫn nhớ anh thích

cà phê thế này, - và cười đắc ý.

Tôi sẵn sàng đi ngay vào bếp mà tưới xăng lên người mình rồi châm

lửa đốt đây. Tôi lộn hết cả ruột gan.

- Không có gì, - tôi nghiến răng trả lời.

Im lặng một lúc.

Rồi James lên tiếng.

Có vẻ như anh ta vừa ấn nút chuyển sang chế độ Thư Giãn. Cái vẻ lo

lắng, gượng gạo lúc còn ở ngoài cửa đã hoàn toàn biến mất.

Ước gì tôi cũng làm được như thế.

- Đấy, anh cũng không tin được là mình đang ngồi ở đây nữa, - anh ta

cười xuề xòa, ngả người tựa vào thành ghế, khoan khoái thưởng thức tách
cà phê phản chủ.

Nghe như thể anh ta dễ dàng tin được điều này, không vấn đề gì.

- Không tin được là em cho anh vào nhà. Thật ra anh đâu phải là người

duy nhất tôi cho vào cái nhà này, tôi chỉ muốn nói vào mặt anh ta câu ấy,
nhưng không.

- Tại sao thế? - tôi hỏi, lịch sự một cách lạnh lùng.

- Ồ thì, - anh ta lắc lắc đầu, hơi nhếch miệng cười, như thể không tin

được cái trí tưởng tượng đã co giò chạy mất của mình. - Anh nghĩ có thể
mẹ với mấy đứa sẽ làm gì đó. Em biết đấy, đổ dầu sôi lên đầu anh chẳng
hạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.