DƯA - Trang 489

Kate khóc thét khi vừa thấy tôi. Khốn nạn, tôi quyết định khóc chung

với con bé luôn một thể. Bạn chắc cũng nhận ra đấy thôi, tôi đâu có thấy
chuyện phải nhận lỗi về mình như thế này là sung sướng gì. Nhưng tôi lại
trút ấm ức, tức giận vào Helen, Anna và mẹ, trong khi lẽ ra tôi đã phải hai
mặt một lời với James. Thế là không công bằng tí nào với mẹ và hai đứa
nó. Một giọng nói khe khẽ nhắc tôi nhớ là tôi đã cố cãi với James, và anh ta
nói thế càng chứng tỏ cái kiểu rất con nít của tôi. Ừ mà có thể anh ta đúng
đấy. Anh ta vẫn thường đúng mà.

Sao mà cay đắng quá, tôi giận dữ.

Và giờ tôi phải cố nén hậm hực, điên loạn. Tôi đâu còn là một đứa trẻ

mới lớn. Và nếu phải làm một người lớn đàng hoàng, biết suy nghĩ, biết
quan tâm, lo lắng đến người khác thì có lẽ tôi cũng nên bắt đầu ngay.

Tôi có thể bắt đầu bằng cách đáp ứng những nhu cầu của Kate.

- Con cần gì nào, bé yêu? - tôi bảo bé, rồi tự hỏi liệu với James như

thế đã đủ chín chắn chưa. Trời ạ, tôi phải thôi cái trò này ngay!

Anh ta đúng, còn tôi sai.

Tôi cố dỗ dành em bé đang khóc thét trong tay mình.

- Con đòi thay tã phải không? Hay mẹ cho con bú nhé? Yêu thương, lo

lắng gì mẹ cũng có hết mà. Con chỉ cần bảo cho mẹ biết con muốn thế nào
thôi.

Nhưng không, thậm chí làm thế cũng sai. Theo như James nói thì

người ta thậm chí không cần phải hỏi xin tôi thứ họ muốn. Nếu thật không
phải đứa ích kỷ, tôi sẽ tự khắc biết.

Thôi thì để cho chắc, tôi làm tất cả cho con bé. Thay tã, cho bé bú và

bảo bé rằng bé còn đẹp hơn cả Claudia Schiffer.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.