DƯA - Trang 528

Tôi đang làm đúng.

Cuối cùng, tôi quyết định sẽ bay về London vào thứ Ba tuần sau.

Như vậy tôi sẽ có đủ thời gian để thu vén đồ đạc. Nhưng quan trọng

hơn là để quên đi nỗi uất ức với James, để chuẩn bị một tinh thần lạc quan
khi về với anh ta.

Trưa thứ Sáu, sau hai ngày điên cuồng chất tất cả quần áo vào vali để

rồi sau đó thấy chúng treo trong tủ quần áo của Helen, lại lôi ra khỏi tủ, lại
nhét trở vào vali để rồi vài tiếng sau lại phát hiện ra chúng nằm dưới gầm
giường Helen, lại nhét trở vào vali, v.v. và v.v., tôi quyết định gọi cho
James báo giờ bay. Mà rất kỳ quặc. Từ hôm thứ Ba ấy anh ta đều đặn gọi
tôi mỗi ngày ít nhất một lần, tra vấn khi nào tôi mới về. Anh ta có vẻ gần
như là... lo sợ. Như thể anh ta e tôi sẽ không quay về. Dĩ nhiên, cái phần
ngờ vực đáng ghét trong tôi đã nhất định là anh ta không được chăn gối hay
giặt giũ gì kể từ khi dọn ra ngoài với Denise, nên chẳng lạ gì chuyện anh ta
trông đứng trông ngồi tôi quay về. Nhưng đồng thời, tôi không sao cảm
thấy được là anh ta muốn tôi, hay cần tôi, sau khi anh ta đã ra vẻ kẻ cả bề
trên, hùng hổ như thế lúc ở Dublin mà khiến tôi có cảm tưởng như anh ta
đang làm ơn nhận tôi. Giờ đây, mặc dù khá giỏi che giấu, anh ta vẫn lộ vẻ
lo lắng, không tự tin.

Nhưng anh ta cần gì phải lo.

Tôi về mà.

Có thể tôi không muốn thế. Nhưng tôi sẽ về.

Tôi gọi đến văn phòng anh ta. Một giọng nam trả lời máy: - Không,

anh Webster không có trong văn phòng chị ạ.

Giờ thì ai lại không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đến đoạn này bạn sẽ

nghe cái giọng nói trên mây ấy tiếp tục: "Không, anh Webster đến phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.