DƯA - Trang 629

ấy. Tôi không thể quyết thay cô ấy và không cũng không muốn gây áp lực
là cô ấy phải sanh đứa bé, vì tôi biết cô ấy sợ. Cô ấy chỉ mới hai mươi hai.

- Ôi trời. Chuyện buồn quá.

- Phải. Thật kinh khủng.

- Rồi sau đó chuyện gì xảy ra?

- Bố mẹ cô ấy xuất hiện. Khi phát hiện ra chúng tôi đã nghĩ đến

chuyện bỏ cái thai, họ nổi giận. Cũng phải thôi. Rồi họ đưa cô ấy về nhà
mình ở Sligo, tránh xa cái sự ảnh hưởng mà họ cho là xấu xa, độc ác của
tôi.

- Chúa ơi! - tôi kêu lên, tưởng tượng đến cảnh Hannah bị nhốt trong

một tòa tháp cao giữa một nơi không ai biết đến, như cái nàng công chúa
tóc dài ấy. - Kinh khủng. Sao mà tàn ác thế! Như thuở còn rừng rú ấy.

- Không, - cậu vội quay cái ý nghĩ của tôi về lại đúng hướng. - Không

tệ đến thế đâu. Họ có ý tốt thôi. Họ chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho đứa bé.
Nói gì đi nữa, đó cũng là cháu ngoại của họ, nên họ muốn yên tâm là
Hannah không bỏ cái thai. Nhưng cứ hễ tôi gọi điện là họ không cho tôi nói
chuyện với cô ấy. Và họ nói khi đứa trẻ được sanh ra, tôi sẽ phải để cho hai
mẹ con được yên.

- Cậu nói thật sao? - tôi bức xúc tột độ. - Tôi chưa từng nghe chuyện

gì như thế bao giờ. Ừ thì chắc cũng có đấy. Nhưng đó là những người điên
khùng, vô văn hóa. Rồi sao nữa? Chẳng lẽ Hannah không tự mình suy nghĩ
phải trái được sao? Cô ấy không bảo bố mẹ mình biến đi sao? Ý tôi là, cô
ấy cũng đã là một phụ nữ trưởng thành rồi kia mà?

- Ừm, - cậu bối rối - Chính Hannah cũng không muốn gặp tôi. Tôi đến

Sligo, chúng tôi gặp và cô ấy nói không muốn mắc mứu gì đến tôi nữa và
không muốn tôi dính líu gì nữa khi đứa trẻ ra đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.