DƯA - Trang 67

Không có gì bất ổn."

Ruột gan tôi cuộn lên vì hoảng sợ. Tôi không tin được là mình đang ở

trong nhà bố mẹ ở Dublin thay vì trong căn hộ ở London với chồng mình.
Tôi có cảm tưởng mình mất trí thì mới bỏ London, bỏ lại James cho người
đàn bà khác. Tôi đã bỏ rơi anh!

Hay tôi bị tâm thần rồi chăng? Tôi phải về thôi. Tôi phải bay về với

anh. Phải giữ anh lại.

Sao tôi lại đến nỗi này?

Tôi đã quẹo nhầm lối và lạc vào một thế giới tồn tại song song. Nơi

mà mọi thứ vẫn у như cuộc đời tôi, nhưng tăm tối và sai lệch.

Tôi không thể thiếu James.

Anh là một phần của tôi.

Nếu một cánh tay tôi rơi khỏi bả vai, lẽ đương nhiên tôi sẽ không thản

nhiên tuyên bố: "Ôi cứ để nó đi đi. Nó sẽ quay lại nếu muốn. Chẳng cớ gì
phải ép cả. Chỉ tổ làm nó đi xa hơn." Nói gì thì nói nó cũng là cánh tay của
tôi. Mà James thì là một phần còn hơn cả cánh tay yêu dấu nữa.

Tôi cần anh còn hơn cả nó kia.

Tôi yêu anh hơn nó rất nhiều.

Đơn giản là tôi không thể thiếu anh.

Tôi muốn giành lại anh. Tôi muốn giành lại cuộc đời có anh ở bên của

tôi. Tôi sẽ giành lại anh. (Và giành lại anh về cho thân thể tôi.)

(Tôi xin lỗi. Nghe trắng trợn, thô bỉ quá.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.