DƯA - Trang 80

Trong khi đợi nhịp thở trở lại bình thường và mồ hôi trên trán khô hết,

tôi tự hỏi những ông bố bà mẹ khác phải đương đầu với những chuyện này
như thế nào. Liệu họ có dám để con mình chơi với những đứa trẻ con khác?
Họ có phát hoảng không nếu phải xa con chỉ năm phút?

Tôi thấy khó lắm. Làm sao tôi chịu nổi nếu con bé đến tuổi đi học?

Không đời nào tôi bỏ bê con bé như thế. Nhà trường sẽ phải cho tôi ngồi
dưới cuối lớp. Còn bây giờ thì, tôi thật sự cần được uống.

Biết đâu Anna có ở nhà.

Tôi lết qua phòng nó, khẽ khàng mở cửa.

Một mùi thơm nồng phả vào mặt tôi khi cánh cửa mới hé được hai

xăng ti.

Hơi của rượu. Chính nó!

Bingo!

Cám ơn trời, tôi nhủ. Đến đúng ổ rồi.

Anna nằm cuộn tròn trên giường, mái tóc đen dài xõa hết ra xung

quanh, một cái gì đó trông như hộp hambơgơ cỡ đại đặt trên cái gối bên
cạnh nó.

- Anna, - tôi rít vào tai nó, khẽ lay lay người con bé. Không thấy động

tĩnh gì.

- Anna! - tôi hét to hơn qua kẽ răng, lay vai nó thật mạnh.

Tôi bật đèn bàn rọi vào mặt nó, đúng kiểu cảnh sát chìm thời Đức

quốc xã. Dậy!

Nó mở mắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.