ĐỨA CON GÁI HOANG ĐÀNG - Trang 19

Hai người lần đầu gặp nhau bởi vụ cháy khách sạn Richmond Continental

cũ. Henry khi đó làm việc cho Công ty Bảo hiểm Tai nạn miền Tây, mà nếu ai
còn nhớ, đã đứng ra bảo hiểm cho tập đoàn Richmond khi ấy. Abel đã rất kinh
ngạc khi Henry gợi ý rằng một khoản tiền mặt nhỏ có thể đảm bảo cho những
giấy tờ khiếu nại được xét duyệt nhanh chóng hơn qua trụ sở chính. Anh đã
không chi trả “khoản tiền mặt nhỏ” khi ấy – mặc dù những giấy tờ đền bù bằng
cách nào đó vẫn được thông qua bởi Henry cũng tin tưởng vào tương lai của
Abel.

Lần đầu tiên trong đời, Abel học được rằng kiểu người như thế nào thì có

thể mua chuộc được.

Thời điểm Henry Osborne được chọn vào Hội đồng Thành phố Chicago với

vai trò ủy viên, Abel đã có thể chi ra một khoản tiền mặt nhỏ, và giấy phép xây
dựng cho khách sạn Baron mới được thông qua ở Tòa thị chính nhanh chóng,
giống như kiểu hồ sơ xét duyệt được gắn đôi giày trượt vậy. Khi Henry sau đó
tuyên bố ông ta sẽ ứng cử cho vị trí đại diện của quận Chín bang Illinois vào Hạ
viện, Abel là một trong những người đầu tiên gửi tấm séc lớn cho quỹ tranh cử.
Trong khi Abel giữ sự cảnh giác với đồng minh mới của mình, anh cũng đồng
thời nhận ra một chính trị gia ba phải có thể là trợ thủ đắc lực cho tập đoàn
Baron. Abel rất thận trọng để đảm bảo rằng không một khoản tiền mặt nho nhỏ
nào – anh không nghĩ chúng là sự hối lộ – bị ghi lại trên sổ sách và cảm thấy rất
tự tin rằng mình có thể chấm dứt mối quan hệ của họ bất cứ khi nào anh cảm thấy
thích hợp.

Phòng ăn được trang trí với cùng sắc xanh lá cây nhã nhặn giống phần còn

lại của khách sạn, nhưng không có sự xuất hiện của chữ B dập nổi ở bất cứ đâu
trong phòng. Toàn bộ nội thất đều từ thế kỷ 19, làm hoàn toàn bằng gỗ sồi. Xung
quanh phòng treo những bức chân dung sơn dầu cùng thời kỳ, tất cả đều được
nhập khẩu. Khi cánh cửa phòng khép lại, người ta hoàn toàn có thể tưởng tượng
mình đang ở một thế giới khác, cách xa sự nhộn nhịp của một khách sạn hiện đại.

Abel ngồi xuống vị trí đầu của một chiếc bàn được trang trí rất công phu, có

thể đủ cho tám người ngồi thoải mái, nhưng giờ chỉ đặt cho hai.

“Cảm giác có chút gì đó giống như đang ở Anh Quốc thế kỷ 17” Henry nhận

xét khi ngắm nghía căn phòng.

“Còn chưa kể đến Ba Lan thế kỷ 16 nữa” Abel nói trong lúc một người bồi

bàn mặc đồng phục chỉnh tề đang phục vụ món cá hồi hun khói và một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.