ĐỨA CON GÁI HOANG ĐÀNG - Trang 262

Florentyna tự tin đảm bảo với Richard rằng lợi nhuận của tập đoàn Baron sẽ

hơn bốn mươi mốt triệu đô trong năm 1974, trong khi Lester sẽ may mắn chạm
được mốc mười tám triệu. Tuy nhiên, Richard dự đoán rằng lợi nhuận của Lester
có thể vượt qua tập đoàn Baron trước năm 1974. Cô giả vờ khinh thường, nhưng
biết rằng khi nhắc tới những dự đoán tài chính, anh hiếm khi sai.

Những suy nghĩ của cô quay về với Edward khi điện thoại reo vang. Gianni

di Ferranti hỏi rằng liệu cô có muốn xem bộ sưu tập mới của anh ta cho tuần lễ
thời trang Paris không, điều đó đẩy người bạn cùng lớp cũ của cô ra khỏi tâm trí
cho đến một giờ chiều ngày thứ Ba tuần kế tiếp.

Florentyna đến khách sạn Bốn mùa vài phút sau một giờ, mặc chiếc váy mới

nhất của Gianni dài ngang bắp chân bằng vải lụa màu xanh lá cây đậm cùng áo
khoác sát nách choàng bên ngoài. Cô tự hỏi liệu mình có nhận ra Edward không.
Cô đi bộ lên cầu thang rộng lớn và thấy anh đang đứng đợi trên đỉnh. Cô thầm hi
vọng mình cũng già dặn được như anh vậy.

“Edward” cô kêu lên, “anh chẳng thay đổi chút nào.” Anh cười. “Không,

không” Florentyna trêu chọc, “em đã luôn cho rằng tóc bạc và thêm chút xíu cân
nặng sẽ hợp với anh. Em đã hi vọng sẽ thấy một luật sư cực kì thành công đến từ
quê nhà của mình.”

Anh hôn lên hai má cô theo cách thông thường của người Pháp và sau đó cô

choàng tay qua người anh và họ đi theo người phục vụ đến bàn của mình. Một
chai sâm-panh đang đợi sẵn.

“Sâm-panh à. Thật dễ thương. Chúng ta ăn mừng điều gì nhỉ?”
“Chỉ vì được gặp lại em thôi, em thân yêu.” Edward nhận ra Florentyna

dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ. “Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

“Không. Em chỉ đang nhớ lại chính mình ngồi trên sàn lớp học tại trường

Nữ sinh Latinh, khóc lóc khi anh vừa giật đứt một tay của Franklin D. Roosevelt,
rồi sau đó đổ cả lọ mực xanh dương xuống đầu nó.”

“Em đáng bị như vậy – em đã là một con nhỏ hợm hĩnh thích thể hiện. FDR

thì không. Tội nghiệp con gấu nhỏ, nó vẫn còn được giữ chứ?”

“Ồ, vâng. Nó chiếm một chỗ trên giường ngủ của con gái em, và bởi bằng

cách nào đó nó vẫn giữ được cánh tay còn lại cùng hai chân, em chỉ có thể miễn
cưỡng thừa nhận rằng Annabel xử lý các chàng trai trẻ tốt hơn em.”

Edward cười. “Chúng ta gọi món nhé? Anh có rất nhiều chuyện muốn nói

với em. Khá là thú vị khi theo dõi sự nghiệp của em qua truyền hình và trên báo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.