ĐỨA CON GÁI HOANG ĐÀNG - Trang 49

“ ‘Sửa chữa’ có nghĩa là gì vậy, ông Osborne?”
Florentyna không nhận được câu trả lời thỏa mãn từ cả Henry Osborne lẫn

cô Tredgold, và quyết định sẽ tìm hiểu cả từ đó trong cuốn từ điển Webster.

Đêm hôm đó cô Tredgold đặt đứa trẻ vào chiếc giường rộng rãi của khách

sạn và rời khỏi phòng, chắc mẩm rằng sau một ngày dài như vậy cô học trò sẽ
nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Florentyna đợi cánh cửa đóng lại trước khi bật
đèn. Sau đó cô lấy quyển hướng dẫn về Nhà Trắng từ dưới gối ra. FDR trong một
chiếc áo choàng đen nhìn chăm chăm vào cô bé. “Không có vinh dự nào lớn hơn
việc phục vụ đất nước” được in thành một dòng đậm ngay dưới tên ông. Cô bé
đọc quyển hướng dẫn hai lần, nhưng trang cuối khiến cô bị thu hút nhất. Cô bắt
đầu cố ghi nhớ nó và thiếp ngủ vài phút sau hơn một giờ sáng, với ngọn đèn vẫn
bật.

Trong suốt chuyến bay trở về, Florentyna cẩn thận học lại một lần nữa trang

cuối của quyển giới thiệu Nhà Trắng, trong khi cô Tredgold theo dõi tiến trình
cuộc chiến tranh trên tờ Washington Times-Herald. Nước Ý gần như đã đầu hàng
mặc dù rõ ràng người Đức tin rằng họ vẫn có thể chiến thắng. Florentyna không
hề làm phiền cô Tredgold dù chỉ một lần suốt quãng đường từ Washington về
Chicago, và cô giáo tự hỏi phải chăng cô bé chỉ đơn giản là đã kiệt sức bởi di
chuyển quá nhiều. Khi về nhà, cô cho phép Florentyna đi ngủ sớm, nhưng chỉ sau
khi cô bé viết bức thư cảm ơn cho Nghị sĩ Osborne. Khi cô Tredgold vào phòng
để tắt điện, Florentyna vẫn đang nghiên cứu quyển hướng dẫn của Nhà Trắng.

Lúc đó là mười rưỡi, cô Tredgold đi xuống nhà bếp để pha cho mình một

cốc ca cao hằng đêm trước khi đi ngủ. Lúc đang lên cầu thang, cô nghe thấy âm
thanh gì đó như tiếng tụng kinh. Cô nhón chân đi chầm chậm về phía cửa phòng
ngủ của Florentyna và giữ nguyên như vậy khi nghe những tiếng thì thầm: “Một,
Washington; hai, Adams; ba, Jefferson; bốn, Madison.” Cô bé nhắc lại tất cả các
đời Tổng thống mà không sai lần nào. “Ba mươi mốt, Hoover; ba mươi hai, FDR;
ba mươi ba, chưa biết; ba mươi tư, chưa biết; ba mươi lăm, chưa biết; ba mươi
sáu, chưa biết; ba mươi bảy, chưa biết; ba mươi tám, chưa biết; ba mươi chín,
chưa biết; bốn mươi, chưa biết; bốn mươi mốt, chưa biết; bốn mươi hai,...” Sau
đó là một khoảng im lặng nhỏ và: “Một, Washington; hai, Adams; ba,
Jefferson...” Cô Tredgold nhón chân quay lại phòng mình và ngồi như vậy nhìn
trần nhà một lúc, cốc ca cao vẫn chưa được động tới nguội dần bên cạnh, trong
lúc cô nhớ lại những lời cha mình nói: “Con được sinh ra để làm giáo viên và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.