ĐÙA GIỠN VỚI NGUY HIỂM - Trang 13

Hai giờ sau, nghe tiếng rì rầm của báo chí và ánh đèn flash trong hành

lang hẹp vang vọng trát vữa và vải sơn, anh ước là mình giữ vững lập
trường và ở lại khu nhà. Tât nhiên báo chí đã biết. Và chúa mới biết họ sẽ
biến việc anh vào viện thành cảnh tượng gì. Anh nói với bác sĩ của mình
như thế khi họ khâu kín một vết thương dài 4 inch ở ngực anh.

“Ngài có vẻ thích ứng tốt,” Bác sĩ Klemm nói, băng xương sườn anh lại.

“Tôi mang một đống thuốc an thần. Tiếc là không phải sử dụng.”

“Cứ để đây, đề phòng. Tôi đang điên lên đây,” Richard trả lời ngắn gọn,

cố gắng thở những nhịp ngắn và không đổ sập xuống giường. Thuốc giảm
đau y tá cho anh uống trên xe cứu thương đang mất tác dụng, nhưng nó làm
anh chếnh choáng, và anh không muốn uống thêm nữa. Có người muốn giết
anh, và anh sẽ không nằm ngủ khi người khác tìm ra đó là ai. “Donner
đâu?”

“Tớ đây.” Gầy và cao lêu nghêu, giọng nói nhẹ nhàng pha chất Texas,

người luật sư đứng đầu của công ty luật Donner, Rhodes and Chritchenson
sải bước vào phòng. “Chúa ơi, cậu trông như quỉ vậy, Rick”

“Cô ta là ai, Tom? Và quần áo của tớ đâu?”

“Chúng ta vẫn chưa biết, và đây” Đôi mắt xanh nhạt nheo lại. “Nhưng

chúng ta sẽ tìm ra thôi. Cứ chờ xem.” Thả chiếc túi thể thao lên ghế, anh lôi
ra một chiếc quần bò, một áo T-shirt đen và một áo sơmi cotton dài tay.

Richard nhướn mày. “Từ bộ sự tập đồ mặc ngoài của Tom Donner, đúng

không?”

“Bọn họ không cho tớ vào lấy đồ của cậu. Sẽ vừa thôi.” Cau mày khi

Klemm băng bó xương sườn cho Richard xong, Donner đưa qua một đôi
giày thể thao hàng hiệu. “Mà cậu đang làm gì ở đây thế?” anh hỏi “Đáng lẽ
cậu phải ở Stuttgart.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.