ĐÙA GIỠN VỚI NGUY HIỂM - Trang 17

“Điều đó không đúng thủ tục, ngài Addison.”

Không chịu đựng được nữa, Rick ngã vào xe đẩy. “Thủ tục chết tiệt. Tiền

thuế của tôi trả cho một nửa ngân sách hàng năm của cơ quan ông. Nếu ông
nói chuyện với cô ấy, tôi sẽ ở đó.”

Donner liếc nhìn anh nhưng Richard vờ như không thấy. Thảm họa này,

và do đó những câu trả lời cần thiết, thuộc về anh.

“Tôi sẽ xem có thể làm được gì.”

“Anh ta làm sao?”

Samantha nhăn mặt. “Chúa ơi, chết tiệt, Stoney, cẩn thận đi. Cháu còn

cần cánh tay đó.”

Những ngón tay mập mạp nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên, Stoney cau mày

với vai cô và kéo vết cắt dài lởm chởm lại. “Cháu yêu, cháu phải tới bệnh
viện.” Tay kia của ông bóp ống keo dán dọc theo vết thương.

“Thứ mà cháu cần là một vật nặng, cùn để cháu đập ngang đầu bác,” cô

đáp lại, chủ yếu để che giấu hơi thở hổn hển vì đau hơn là vì cô tức giận.
“Bác nói Addison sẽ ở Stuttgart một ngày nữa.”

“Đó là những gì tờ Nhật báo Phố Wall nghĩ. Vụ giao dịch ngân hàng nào

đấy với Harold Meridien. Trách tớ Nhật báo đưa tin sai đi, hoặc trách tên đó
nói dối với họ. Mà này, ít nhất cháu có thể với lấy một bức Picasso trên
đường ra chứ. Đằng nào thì chuông báo cũng kêu rồi.”

“Làm như bác muốn giữ một bức Picasso mà chưa có người mua ấy. Và

cháu cũng có đủ việc để làm rồi, nhờ bác đấy.” Cô thực sự đã có đủ việc để
làm, với một Richard Addison bất tỉnh rất nặng trong tay. Cô đã nhìn thấy
vài bức ảnh của anh ta, trên tờ Inquirer trong suốt vụ ly hôn ầm ĩ năm kia và
trong một show giải trí Hollywood vài tháng trước khi mà anh quyên góp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.