ĐÙA GIỠN VỚI NGUY HIỂM - Trang 174

Anh chậm nhịp điệu lại, nhưng vẫn di chuyển, vào, ra, vào, ra. “Mm, em

thật dễ chịu,” anh thì thầm.

Sam không thể nói, không thể làm gì ngoài thở hổn hển lấy không khí

vào và trôi nổi trong làn sương mù trắng bao phủ tâm trí cô. Cô tiếp tục và
tiếp tục, nhịp điệu chậm rãi của anh đẩy cô xa hơn cô đã từng tới trước đây.

“Chúa ơi,” cuối cùng cô lẩm bẩm, ép mắt mình tập trung một điểm. “Làm

lại đi.”

Rick cười khùng khục, cúi vào hôn cô thêm. “Anh không định dừng.”

Tăng nhịp điệu lên, anh đưa tay xuống kéo chân cô lên cao hơn quanh

hông anh. Cô làm theo, cử động đó làm anh vào sâu hơn và mạnh hơn. Khi
cô cảm nhận được sức căng của cả hai bọn họ, Sam chuyển động cơ bụng,
ép anh chặt hơn nữa. Chết tiệt, cô không luyện thể thao công cốc.

Anh rên lên, giữ hai tay ở hai vai cô và đi vào sâu và mạnh và nhanh. Với

một lực mạnh đáng ngạc nhiên, cô lên đỉnh lần nữa, kéo anh theo với cô.

Anh lên đỉnh với một tiếng rên sâu và thỏa mãn, hạ sức nặng xuống cô và

tựa đầu trên sàn nhà bên cổ cô. Samantha vẫn giữ tay quanh người anh, cuối
cùng có thể nhắm mắt lại. Lắng nghe hơi thở hổn hển của anh phả vào tai,
và cảm nhận nhịp tim của họ đập cùng nhau, cô nhận ra điều gì làm cô
muốn anh nhiều đến vậy. Trong vòng tay của Richard Addison, cô thấy
mình được an toàn.

Vài khoảnh khắc sau, anh nhấc đầu lên, những sợi tóc tối màu lòa xòa

ngang một bên mắt, nhìn xuống cô. “Phòng ngủ ở bên kia. Chúng ta đi
chứ?”

Cô khúc khích hụt hơi, hôn anh lần nữa, lướt ngón tay dọc xương sống

thẳng đầy mồ hôi của anh. “Anh có bao nhiêu áo giáp?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.