“Vì gì?” anh càu nhàu
“Vì không...” một dòng nước mắt bất ngờ lăn xuống má cô, và cô lau nó
đi, ngạc nhiên và lo lắng. Cô không bao giờ khóc. Không bao giờ. “Vì đã
cho em một cơ hội tìm cách giải quyết mọi việc,” cô sửa lại
Richard cảm thấy như mình vừa nhắm mắt bước trên vực thẳm, tin tưởng
một cách mù quáng là anh sẽ tìm thấy chiếc cầu dưới chân mình. Nhưng tay
cô run run khi anh đặt viên đá vào. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô thực sự
mất bình tĩnh.
“Nó thật đẹp,” cô thì thầm, lướt ngón tay lên bề mặt thô ráp, đầy những
chữ Rune và biểu tượng chạm khắc bởi một nhà học giả nào đó từ hơn
300,000 năm trước.
Cô giữ nó với vẻ rất tôn sùng. Điều đó, hơn tất cả những gì cô nói, đã
thuyết phục anh là cô chưa từng chạm vào nó trước đây. Nhưng anh muốn
bị thuyết phục là cô vô tội. Hơn thế nữa, anh không muốn cảm thấy sự...
thất vọng bóp vào ruột gan như khi mở cánh cửa và nhìn thấy Patricia cùng
Peter lăn lộn quanh giường anh 3 năm về trước, và như khi anh mở chiếc túi
xách trong gara vài phút trước. Vì vậy, anh giữ ánh mắt và tất cả sự tập
trung của mình vào cô khi cô đi lại quanh phòng, giữ viên đá trong tay, và
ngón tay cô nhẹ nhàng lần theo những vết khắc.
“Em nghĩ gì?” anh hỏi
“Có người đã tìm mọi cách để buộc tội em,” cô chậm rãi nói. “Không ai
biết xe em ở đâu. Kể cả Stoney, hay là Havard.”
Xua đi sự nghi ngờ của cô với Tom, anh ngồi phịch xuống tràng kỉ cạnh
chiếc túi. “Họ có thể làm vậy trước khi em để túi trong xe không?”
Samantha lắc đầu. “Chiếc túi ở ngay dưới giường ngủ của em. Sau khi rời
khỏi chỗ Stoney, em ở nhà suốt 2 ngày cho tới khi cảnh sát tìm tới.”