“Em chỉ nói cách kinh doanh này thực sự thông minh thôi.”
“Đó không phải là kinh doanh,” anh gắt, “Đó là ăn trộm trắng trợn.”
Anh có quyền tức giận. Nếu mỗi tệp tài liệu trên bàn là một thứ đồ giả
hiện giờ đang thế chỗ đồ thật, anh đã bị cuỗm hàng triệu. Với một người
kiêu căng và tự trọng như anh, hẳn phải đau lắm đây.
“Anh vẫn nên nhờ chuyên gia xem lại,” cô lặng lẽ nói. “Từ đầu em đã
nghĩ nó là đồ giả nên em luôn hướng về những dấu hiệu chứng minh điều
đó.”
Richard bật dậy, làm cô giật mình. “Anh sẽ gọi Tom. Cậu ấy sẽ biết người
nào đó chúng ta có thể nhờ.”
“Thực ra thì em đang nghĩ tới sếp của em ở bảo tàng, tiến sĩ Irving
Troust. Ông ấy có hiểu biết và trực giác tốt với vấn đề kiểu này.”
“Anh đã gặp ông ta,” Rick nói, đi vòng vòng từ bức tường cửa sổ và quay
lại. “Mà ông ấy nghĩ em ở đâu trong suốt tuần qua vậy?”
“Thăm họ hàng ở California.”
“Hm. Nếu ông ấy đọc báo thì sao?”
Sam đỏ mặt. Cứt thật. Nếu đọc báo, hẳn ông ấy đã thấy bức ảnh cô ăn tối
với một trong những công dân hàng đầu của thế giới. “Cứt thật,” cô nói
thành tiếng.
“Chà, ít nhất thì em vẫn còn thứ để dựa vào nếu bị đuổi khỏi bảo tàng.
Mấy thứ thế giới ngầm tội phạm đấy, phải không?”
“Này. Đừng tức với em, đồ nhà giàu. Em không lừa anh gì cả.”