ĐÙA GIỠN VỚI NGUY HIỂM - Trang 309

Cùng lúc đó, nó cũng làm cô thấy lạ lẫm. Những gì anh yêu cầu cô làm là
hoàn toàn hợp pháp và hoàn toàn thú vị.

Cô đã đánh cược kĩ năng của mình với công việc ở bảo tàng, nhưng đó

chủ yếu chỉ để giết thời gian giữa những vụ trộm. Cho tới giờ, cô đơn giản
chỉ nghĩ ăn trộm là tất cả những gì cô biết, và là thứ duy nhất cô thực sự
thích. Cha cô đã dạy cô móc túi ở Rio khi cô 5 tuổi. Suốt ngày đêm cô vừa
học vừa trưởng thành; bất cứ thứ gì cô vớ được về toán và lịch sử và ngôn
ngữ vào ban ngày, và đột nhập vào ban đêm.

“Rick?” cô gọi, theo anh vào thư viện

“Ừ?”

“Anh có luôn luôn thích công việc này không?”

Anh nhìn cô khi đặt bức tranh xuống bàn làm việc. “Kiểm tra xem bức

Picasso 4.5 triệu đô của anh có phải là giả không à? Không.”

“Không, ý em là công việc của anh ấy. Mua công ti và tài sản và bán lại.”

“Không thực sự. Anh học kinh tế ở Đại học,” anh nói, ngồi xuống đối

diện cô. “Mọi thứ dường như cứ... tự đến. May mắn là anh cũng thích nó.”

“Nếu anh không thích thì anh đã không làm tốt như vậy rồi.” Sam bật đèn

bàn lên và hướng vào bức tranh.

“Một lời khen - mà anh sẽ không đáp lại cho em,” anh nói với nụ cười

nhẹ, nhìn vào mắt cô, “anh sẽ chỉ nói là em là một người phụ nữ tuyệt vời.”

“Cảm ơn.” Họ mở tệp tài liệu có ảnh của bức tranh này, nhưng Samantha

không nghĩ cô sẽ cần nó.”Nó quá gọn gàng,” cô nói sau một lát, cúi xuống
chống cằm lên bàn để có thể nhìn ngang bề mặt sơn. “Không có màu nào
chồng lên màu nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.