Diệp Trì Mẫn bước nhanh hơn, vội vàng lướt đi qua người Triều Dương và
rời khỏi đó.
Khi đến sân vận động, đứng giữa các bạn ồn ào náo nhiệt, cậu vẫn cứ cô
độc một mình, cậu nhớ đến Nguyệt Phổ, nhớ đến Hạo Tử,
nhớ đến cảm giác ấm áp suốt hơn một tháng qua, chiều nào cũng cùng đọc
sách với Nguyệt Phổ, cậu không kìm được tiếng thở dài.
Không bao giờ còn có hai người bạn này nữa rồi.
Sau này cũng sẽ không có những người bạn như vậy nữa.
Năm sau, bố Nguyệt Phổ cũng sẽ không còn nhận được ảnh nữa rồi…
Cổ họng cậu nghẹn đắng, ngước đầu lên nhìn, ánh nắng chói chang khiến
tâm trạng cậu thoải mái phần nào.
Năm học mới, một ngày mới, mặt trời mới, con người mới.
Ở phía bên ngoài bức tường vây quanh ngôi trường cấp hai này, có một
người đàn ông trung niên đeo kính đang đứng, đôi lông mày ông nhíu chặt,
ánh mắt phức tạp nhìn những đứa trẻ trên sân vận động, nhìn một bóng hình
cô độc đi giữa đoàn người - Chu Triều Dương.
Cậu ta vẫn rất cô độc, vẫn giống như trước đây.
Nghiêm Lương cầm di động, rồi lại nhìn vào máy, trong đó có một tin nhắn:
“Thầy Nghiêm, mảnh giấy thầy đưa đã được giám định bút tích, có thể xác
định là viết trong vòng một tháng trở lại đây. Còn cụ thể là ngày nào thì do
kĩ thuật có hạn, không thể nào đưa ra được kết luận chuẩn xác.”
“Kết quả này đã đủ rồi.” Nghiêm Lương khẽ lẩm nhẩm.
Ông xé trang thứ hai của cuốn nhật ký, cũng chính là tháng mười hai năm
ngoái, nhưng kết quả là trang nhật ký này được viết trong một tháng trở lại
đây, cũng có nghĩa là tháng vừa mới qua.
Do đó, lời suy đoán bỉ ổi lại trở thành sự thực.
Chu Triều Dương trong khoảng thời gian ngắn đã viết được nhật ký của hơn
nửa năm, rõ ràng cuốn nhật ký này không phải viết cho cậu ta đọc, mà là
viết cho cảnh sát đọc.
Cuốn nhật ký đó trông rất cũ kĩ, chắc là Chu Triều Dương lấy cuốn sổ từ
mấy năm trước ra để viết nhật ký. Thành tích học tập của cậu ta tốt như vậy,
hằng năm đều được tặng sổ làm phần thưởng. Lấy cuốn sổ cũ để viết nhật
ký, càng có thể thể hiện ra cuốn nhật ký đã viết rất lâu rồi.