ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 154

đến đấy uống rượu cho vui; quán toàn khách tạt qua,
không có người địa phương. Nhưng đó là một lợi thế.
Ả không thể kiếm ăn với dân địa phương được nữa.
Gần đây ả bị ốm - đau, đỏ ửng, phát ban, đại khái thế.
Vài khách quen bị các triệu chứng tương tự và nói
xấu ả khắp thị trấn. Giờ ả chỉ còn kiếm ăn với những
người không biết ả, những người không ở lại thị trấn
lâu nên không thể phát hiện ra họ đi tiểu nước đục
trước khi họ tới Vladivostok hay Mátxcơva, tùy là họ
đi về hướng nào. Ả không vui thú gì việc truyền mấy
con vi khuẩn cho dù họ chẳng phải hạng người tốt
đẹp gì. Nhưng ở thị trấn này, đi bác sĩ khám một bệnh
lây qua đường tình dục còn nguy hiểm hơn chính sự
lây truyền. Với một phụ nữ không chồng, thế chẳng
khác nào đi nộp một lời thú tội, ký dưới bằng một vết
nhơ. Ả phải đến phòng khám chui để chữa trị. Việc
đó cần phải có tiền, có thể rất nhiều tiền, mà ngay lúc
này ả đang tiết kiệm cho một việc khác, một việc
quan trọng hơn nhiều - thoát khỏi thị trấn này.

Lúc ả đến, quán đông nghịt và các cửa sổ phủ

đầy hơi nước. Không khí sặc mùi makhorka, loại
thuốc lá rẻ tiền. Ả nghe tiếng cười say xỉn cách năm
mươi bước chân, trước khi bước qua cửa. Ả đoán là
lính. Ả đoán đúng. Thường có một kiểu tập trận diễn
ra ở vùng núi, và những tay lính lúc rảnh việc thường
đến đây. Basarov chủ yếu lo phục vụ dạng khách
hàng này. Hắn bán rượu pha nước lã, nói rằng, khi có
ai cự nự, mà bọn họ thì thường làm thế, đấy là một nỗ
lực cao thượng nhằm hạn chế say xỉn. Thường có
những vụ ẩu đả. Tuy nhiên, ả biết rằng bất chấp
những kể lể của hắn nào là cuộc sống của hắn khó
khăn ra sao và khách hàng tệ hại thế nào, hắn cũng
kiếm được kha khá nhờ bán số rượu nguyên chất mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.