Hắn túm lấy cánh tay ả, chắc hắn nghĩ là mọi
chống cự đã tan biến. Ả nhổ một miệng đầy máu và
đâm vào mắt hắn. Chắc hắn quá bất ngờ vì hắn buông
ả ra. Ả quờ tay lên cánh cửa phía sau mình, và đẩy nó
ra - cánh cửa bật mở và ả ngã ra ngoài trời tuyết, nằm
ngửa, mắt ngước nhìn trời. Hắn chộp lấy hai bàn chân
ả. Ả điên cuồng quẫy đạp, cố tránh xa ra. Hắn nắm
được một chân, kéo ả vào trong nhà. Ả tập trung,
nhắm mục tiêu: gót giày ả đá trúng quai hàm hắn. Cú
đá rất tốt, đầu hắn ngoặt ra sau. Ả nghe hắn hét lên.
Hắn thả tay ra. Ả lăn sấp lại, đứng dậy và chạy.
Lảo đảo mò mẫm, phải mất vài giây ả mới nhận
ra mình đang chạy thẳng ra khỏi ngôi nhà gỗ, xa thị
trấn, cách xa nhà ga và dọc theo đường ray. Bản năng
mách bảo phải tránh xa hắn. Bản năng khiến ả thất
vọng. Ả đang chạy xa sự an toàn. Ả nhìn ra sau. Hắn
đang đuổi theo. Hoặc ả phải tiếp tục hướng này hoặc
là quay lại về phía hắn. Không cách nào có thể lách
qua hắn được. Ả cố hét to lên nhưng miệng đầy máu.
Ả bị nghẹn, lắp bắp, làm gián đoạn nhịp độ và làm
thu hẹp lại chút khoảng cách giữa họ.
Hắn sắp bắt kịp.
Bỗng nhiên mặt đất bắt đầu rung chuyển. Ả
ngước nhìn. Một con tàu chở hàng đang tiến đến, rầm
rầm chạy về phía họ, những chụm khói bốc ra từ phía
trước bằng sắt cao. Ả giơ cánh tay, vẫy vẫy. Với
khoảng cách gần năm trăm mét, thậm chí nếu lái tàu
có thấy ả chăng nữa thì cũng chẳng kịp dừng lại đúng
lúc. Chỉ có vài giây trước cú đâm sầm. Nhưng ả
không chạy khỏi đường tàu, tiếp tục tiến đến nó, chạy
nhanh hơn - định chui dưới con tàu. Con tàu không
có dấu hiệu dừng lại. Không có tiếng rít phanh kim
loại, không có tiếng còi. Ả gần con tàu đến mức