ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 169

nghĩ sẽ không mất quá một ngày. Trên đường về nhà,
căn hộ ở tầng mười bốn, nhận ra mình còn đồng xu
rỗng kết tội trong túi, gã vứt nó bên đường. Có lẽ
Vasili đã bỏ vào, có lẽ không phải. Không còn là vấn
đề nữa. Khi Raisa từ trường về, cô thấy hai tay lính
có vũ trang bên ngoài cửa; cô bị lục soát và được lệnh
phải ở yên trong nhà. Leo đã giải thích tình thế của
họ: những cáo buộc chống lại cô, việc điều tra của gã
và việc gã đã bác bỏ cáo buộc. Gã không cần giải
thích rằng cơ hội sống sót của họ rất mong manh.
Trong khi gã nói, cô lắng nghe không hề bình luận
hay đặt câu hỏi, không chút biểu hiện gì. Khi gã nói
xong, phản ứng của cô khiến gã ngạc nhiên:

- Thật ngây thơ khi nghĩ chuyện này sẽ không

xảy ra với ta. Họ ngồi trong căn hộ, chờ MGB đến
bất kỳ lúc nào. Không ai buồn nấu ăn; không ai đói
mặc dù việc nên làm là ăn càng nhiều càng tốt để
chuẩn bị cho điều chờ đợi phía trước. Họ không thay
đồ đi ngủ, họ không rời bàn ăn. Họ ngồi lặng lẽ - chờ
đợi. Xem như họ có thể không bao giờ còn gặp lại
nhau nữa, Leo cảm thấy thôi thúc muốn nói với vợ:
nói những điều cần phải nói. Nhưng gã không thể
hình dung ra những điều đó là gì. Nhiều giờ trôi qua,
gã nhận ra đây là lần họ ở bên nhau như thế này, đối
diện nhau, không bị quấy rầy, lâu nhất mà gã nhớ
được. Không ai biết phải làm gì.

Đêm hôm đó không có tiếng gõ cửa. Bốn giờ

sáng trôi qua, không có bắt bớ. Khi trời đã sang buổi
trưa ngày hôm sau, Leo dọn bữa sáng, tự hỏi sao lại
lâu đến vậy. Khi cuối cùng thì cũng có tiếng gõ cửa
đầu tiên, gã và Raisa đã đứng lên, thở gấp, nghĩ rằng
đây là kết thúc, bọn lính đến đưa họ đi, chia rẽ họ và
mang họ đến những cuộc thẩm vấn khác nhau. Thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.