ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 186

viên phổ thông trung học. Để đền đáp, gã muốn cô
bày tỏ tình yêu của cô. Thật xúc phạm. Gã không còn
ở vị thế đòi hỏi điều gì nữa. Gã không có ưu thế hơn
cô, cũng như cô không có ưu thế gì với gã. Cả hai
đều cùng trong tình trạng khốn cùng: đồ đạc cho cuộc
sống của họ gói gọn trong một chiếc va li cho mỗi
người, bị đày đến một thị trấn xa xôi. Họ chưa bao
giờ bình đẳng với nhau như thế. Nếu gã muốn nghe
nói về tình yêu, vần thơ đầu tiên phải do gã xướng
lên.

Leo ngồi đó, nghiền ngẫm về những lời của

Raisa. Dường như cô đã cho mình cái quyền phán xét
gã, khinh miệt gã, trong khi giả vờ như cô trong sạch.
Nhưng cô đã lấy gã khi biết rằng gã làm nghề gì để
sống, cô đã hưởng những lợi ích từ địa vị của gã, cô
đã ăn thực phẩm khan hiếm gã có thể mang về, cô đã
mua quần áo ở những spetztorgi đầy hàng hóa. Nếu
cô quá kinh sợ công việc của gã, tại sao cô đã không
cự tuyệt những tán tỉnh của gã ? Ai cũng hiểu rằng để
tồn tại cần phải thỏa hiệp.

Con tàu dừng ở Mutava một tiếng. Raisa phá

tan sự im lặng cả ngày dài giữa họ:

- Chúng ta nên ăn gì đó.
Bằng cử chỉ này cô muốn rằng họ nên tiếp tục

những dàn xếp thực dụng: đó là nền tảng mối quan hệ
của họ cho đến giờ. Tồn tại trước bất kỳ thách thức
nào xảy đến, đó là thứ keo hồ kết dính họ, không phải
tình yêu. Họ ra khỏi toa. Một phụ nữ đi dọc sân ga bê
một rổ đan bằng liễu gai. Họ mua mấy quả trứng
luộc, một gói muối, bánh mì đen. Ngồi cạnh nhau
trên chiếc ghế dài, họ bốc trứng, để vỏ trong lòng,
chia nhau gói muối và không nói với nhau tiếng nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.